Chương 2: Cayrol

Giữa lúc choáng váng vì lơ lửng trên mây, Thanh Tửu đột nhiên bị một lực mạnh mẽ kéo vào một vòng tay rộng rãi ấm áp, lần nữa xuyên vào một tầng rào cản, bước vào một căn phòng tràn đầy oxy.

Dây leo trên người cô bị một lực thô bạo cấu xé, Thanh Tửu tham lam hít thở, đẩy cánh tay của người đàn ông đang ôm cô, thò đôi má đỏ bừng của cô ra, cảnh giác nhìn xung quanh.

“Máy móc giống cái?”

Một giọng nói trẻ trung trong trẻo vang lên, giọng nói đầy nghị lực mang theo một nỗi thất vọng không thể bỏ qua.

Thanh Tửu chậm rãi quay đầu nhìn người đàn ông đứng một bên cúi đầu nhìn cô.

Đó là một thiếu niên với mái tóc màu nâu xoăn ngắn, trên chóp mũi có vài đốm tàn nhang nhỏ, đôi mắt to tròn và sáng.

Thanh Tửu vừa mới thoát khỏi không gian, cũng lười để ý tới hắn, ngẩng đầu nhìn người đã cứu mình.

Ánh mắt cô lướt qua bộ quân phục màu trắng bạc gọn gàng và nghiêm chỉnh, từ cổ áo được cài cúc tỉ mỉ, hướng lên trên là chiếc cằm góc cạnh và lạnh lùng, sống mũi cao, đôi mắt vô cảm cụp xuống.

Thanh Tửu theo bản năng nghĩ đến “Cayrol” đầy oán hận trong miệng của người đàn ông trên phi thuyền, anh ta có phải là người đàn ông mặc quân phục trước mặt không?

Như mọi khi, Thanh Tửu dự định duy trì quyết sách “Im lặng đến cùng, thăm dò tình hình địch”, chỉ nhìn Cayrol bằng tầm nhìn ngoài.

Thiếu niên mặt đầy tàn nhang có chút tức giận: “Hắn thế nhưng lại dùng máy móc giống cái lừa gạt chúng ta! Ta đã nói Yatu không có khả năng có cơ thể giống cái sống. Loại dã thú như hắn chỉ có thể mang theo bảng mạch điện bên người!”

Cayrol không phản ứng gì với lời nói của thiếu niên tàn nhang, nhẹ nhàng đặt thiếu nữ mềm mại trong lòng ngực lên ghế dài, Cayrol cẩn thận quay mặt Thanh Tửu lại, mở tai trái cô ra.

Dây leo màu xanh nhạt lấp lánh rõ ràng là biểu tượng của thiên tài máy móc giữa các vì sao - Yatu.

Bàn tay to lớn của Cayrol không khỏi siết thật chặt, một nắm đấm mạnh mẽ rơi bên mặt thiếu nữ.

Hơi thở của thiếu nữ có mùi thơm dễ chịu đến nỗi cô lớn lên có khuôn mặt của một máy móc giống cái nhưng Cayrol vẫn nhịn không được muốn xác nhận thêm.

“Yatu vậy mà bắt đầu chế tạo máy móc giống cái! Người kia không phải chỉ quan tâm tới chiến hạm cơ giới sao!?”

Thiếu niên tàn nhang lại bắt đầu ríu rít, thô bạo chà xát ấn ký màu xanh lam sau tai Thanh Tửu, như thể muốn trút nỗi oán giận đối với Yatu trong miệng.

Lực thô bạo lập tức khiến làn da sau tai Thanh Tửu đỏ bừng, Thanh Tửu không khỏi phát ra miệng tiếng “rít” nhẹ, khẽ cau mày.

Thiếu niên kinh ngạc, miệng khẽ nhếch.

Cayrol cũng sững sờ trong nháy mắt, ngược lại gắt gao mím chặt môi.

Thiếu niên kinh ngạc mấy giây, tức giận tự tìm câu trả lời: “Bây giờ máy móc giống cái đều được tạo ra giống như một giống cái, vẫn là rót máu, cấy hệ tiêu hóa vào. Tuy nhiên, dù như thế nào đi nữa thì cũng chỉ là một đống sắt! Không thể nào là một giống cái sống!”

Thiếu niên xoa xoa xúc cảm mịn màng còn sót trong tay, không khỏi lẩm bẩm: “Kỹ thuật của Yatu đáng chết này tốt thật. Làn da được mô phỏng giống như thật.”

Đôi mắt sắc bén của Cayrol dừng trên người Thanh Tửu.

Thanh Tửu gần như nín thở, giả vờ không biết gì, tiếp thu một lượng lớn thông tin từ thiếu niên đang lải nhải.

Thiếu niên tàn nhang lẩm bẩm một hồi, thấy vẻ mặt Thanh Tửu ngây ngốc nhìn hắn, nhịn không được muốn chọc vào gương mặt Thanh Tửu nhưng lại bị Cayrol xua tay ngăn lại.

Thiếu niên tàn nhang cũng không hề nản lòng, dường như cậu đã phát hiện một thế giới mới, vẻ mặt ngạc nhiên chỉ vào Thanh Tửu nhìn về phía Cayrol, “Nàng hình như là kẻ ngốc!”

Đôi lông mày đen của Cayrol nhăn lại.

Thiếu niên tàn nhang ý thức được lời nói của bản thân không rõ, lập tức thay đổi cách biểu đạt: “Hệ thống của nàng hẳn là mới được kích hoạt! Nhìn xem, cái gì cũng không hiểu! Trông thật ngu ngốc.”

Bộ dạng giả vờ của Thanh Tửu gần như rạn nứt, người này có thể không nói được không? Cô từng đắc tội với hắn sao? IQ của hắn là cao nhất trong vũ trụ đúng không!?

Cayrol mặt không biểu tình, nhưng ánh mắt lại khẽ chuyển động, nhìn về phía thiếu niên, rốt cuộc mở miệng: “Sau đó?” Giọng nói của hắn trầm thấp, tựa hồ đang dẫn dắt điều gì đó.

“Chúng ta nuôi dưỡng nàng đi!”

Hai má thiếu niên chợt đỏ lên vì phấn khích: “Ta luôn muốn dưỡng một giống cái, chỉ là hai năm nữa ta mới có tư cách tranh cử bạn đời! Vậy dưỡng thử máy móc giống cái này trong hai năm thì còn gì bằng!”

Phi thuyền vẫn đang di chuyển với tốc độ không đổi trong không gian, có năm chiếc phi thuyền nhỏ hơn đang bay xung quanh nó, thế lực truy đuổi vừa rồi đã biến mất từ lâu.

Cayrol chậm rãi nới lỏng nắm đấm, đốt ngón tay thon dài nhéo cằm Thanh Tửu, vuốt mái tóc đen rối bù của cô, giọng nói không nhanh không chậm: “Giống cái thực trân quý. Mặc dù nàng là máy móc giống cái, nếu muốn dưỡng thì cũng phải cực kỳ cẩn thận.”

Thiếu niên tàn nhang gật đầu mạnh mẽ, ngồi xổm xuống bên cạnh Thanh Tửu như một chú chó con, nhìn cô từ đầu đến chân đánh giá.

Thanh Tửu bị nhìn có chút khó chịu, ánh mắt đảo quanh, đột nhiên bị Cayrol nắm cằm, đón nhận ánh mắt của hắn.

“Ta, Cayrol.”

Cayrol có đôi mắt hơi màu tím lam, êm dịu như những vì sao trên bầu trời đêm, lúc này đang chăm chú nhìn Thanh Tửu, gằn từng chữ một tự giới thiệu.

Thanh Tửu biết số phận của cô trong tương lai vừa được quyết định. Hai người trước mặt cô, đặc biệt là Cayrol, sau này chính là chủ nhân của cô.

Ở cái thế giới xa lạ và vô danh này, trước tiên cô phải bảo toàn mạng sống của bản thân, cô cần phải thỏa hiệp và tích lũy sức mạnh.

Phải lấy lòng chủ nhân.

Thanh Tửu nhẩm một tiếng “Cayrol”, nửa ngồi dậy, ngập ngừng mỉm cười, chỉ vào mình, giọng nói cố ý mang theo chút cứng ngắc: “Thanh Tửu.”

Cách phát âm này đối với Cayrol dường như có chút khó khăn, dừng một chút, anh ta không chút do dự mở miệng: “Rượu.”

“Ngài có thể gọi ta là Tửu Nhi.” Một chữ này thật sự kỳ quái, nụ cười của Thanh Tửu lại lớn hơn một chút, “Tửu, Nhi.”

Trước khi Cayrol kịp phản ứng, thiếu niên tàn nhang lại vuốt râu đi lên!

“Máy móc giống cái này thật thông minh! Không hổ là máy móc giống cái của bàn tay vàng Yatu! Trời ơi, trí năng này không thua kém gì máy móc giống cái do liên bang sản xuất! Không, có lẽ sẽ còn mạnh hơn nữa.”

Hai người đàn ông chưa từng nuôi dưỡng giống cái, đặc biệt là người già Cayrol, phần lớn kiến thức cơ bản về giống cái sau khi tốt nghiệp đều trả hết cho giáo viên, thậm chí còn không bằng thiếu niên tàn nhang Firenze.

Huống chi đây thoạt nhìn giống như một máy móc giống cái, hoàn toàn khác với quy tắc sinh sản của giống cái mà bọn họ học trên lớp.

Firenze chính là thiếu niên tàn nhang.

Từ quyết định nuôi dưỡng máy móc giống cái này. Việc ăn, mặc, ở, đi lại của Thanh Tửu liền do hắn đảm nhiệm, mỗi ngày hắn đều chuẩn bị một ít các loại hoa quả, sau đó tập trung nói chuyện phiếm với cô, như thể muốn khai thác mặt khác của cô nhiều hơn.

Thông qua việc hằng ngày ngu ngốc đổ đậu qua ống tre của Firenze, hắn không hiểu biết nhiều về Thanh Tửu, nhưng hắn hiểu được sự khác biệt giữa máy móc giống cái và giống cái, nên lúc sinh hoạt hằng ngày cũng có thể bừa bãi một chút.

Thế giới này là thế giới có nhiều giống đực ít giống cái, hơn nữa số lượng chênh lệch lại quá lớn, đại đa số giống đực cả đều đều không thể tiếp xúc với giống cái, cùng lắm họ chỉ có thể thông qua ngân hàng giống để sinh một đứa con, miễn cưỡng an ủi trong lòng.

Dưới tình huống như vậy, chỉ có số ít người có được giống cái.

Nhưng nhu cầu vĩnh viễn là sự thúc đẩy khoa học kỹ thuật tiến bộ để sản xuất, trong bối cảnh xã hội khát khao giống cái, máy móc giống cái cũng vì thế ra đời. Khuôn mặt xinh đẹp hoàn mỹ, thân hình yểu điệu, cấp bậc cùng trí năng khác nhau cũng theo khoa học kỹ thuật không ngừng cải tiến và hoàn thiện.

Máy móc giống cái xuất hiện, chẳng những thỏa mãn khát vọng đối với giống cái của rất nhiều người còn đáp ứng du͙© vọиɠ của một số quý tộc thượng lưu không hài lòng với cơ thể giống cái.

Đối với cơ thể giống cái đến tột cùng cũng sẽ có khuyết điểm, Firenze không nói chi tiết, chỉ nói là các nàng có nhiều lông hơn một chút, đặc điểm chủng tộc rõ ràng và cũng không đặc biệt thông minh. Phần còn lại để cho Thanh Tửu tự tưởng tượng.

Qua lời giới thiệu của Firenze, Thanh Tửu phần nào cảm thấy rằng những máy móc giống cái này có phần giống với búp bê bơm hơi ở thế kỷ XXI, chẳng qua cao cấp hơn rất nhiều…

Firenze rất thích nói chuyện phiếm cùng cô, hắn liên tưởng tới việc sống chung với giống cái, cách nói chuyện vô tri của hắn đã khiến Thanh Tửu thu thập được nhiều tin tức.

Thông qua lời nói của Firenze, cô biết được giống cái có địa vị cao cả ở thế giới này. Thực trạng xã hội nhiều giống đực, ít giống cái đã làm cho mọi người trên thế giới này quen với mô hình một thê đa phu. Tuy nhiên, ngay cả việc thiết lập chế độ đa phu cũng không thể đáp ứng được số lượng giống đực khổng lồ trong xã hội. Suốt cuộc đời cũng không có cơ hội nhìn thấy giống cái mà chỉ có thể thông qua ngân hàng giống, tự mua một đứa con cho mình.

Nhưng dù biết địa vị của giống cái còn cao hơn máy móc giống cái rất nhiều nhưng Thanh Tửu không có ý định tiết lộ thân phận người sống của mình, dù sao cô vẫn còn nghi ngờ về việc bản thân bị xác định là máy móc giống cái qua cái nhìn đầu tiên.

Cô đoán đó là lý do khiến cô bị phủ định là giống cái.

Và không thể kiềm chế được mà nhớ lại bàn tay đã biến thành vô số dây leo của người đàn ông tên Yatu trên phi thuyền…

Thông tin mơ hồ không đầy đủ của Firenze không đủ để Thanh Tửu dựng ra một thế giới hoàn chỉnh.

Không còn cách nào khác, mỗi ngày Firenze không phải rủ cô chơi trò chơi giải trí cũng chính là thao thao với cô về giống cái tuyệt vời như thế nào, hắn nằm mơ cũng muốn có một giống cái làm bạn đời, sau đó sinh một đống con cái.

Giấc mơ của thiếu niên quá đơn thuần, Thanh Tửu một bên tỏ vẻ ngu ngốc xếp gỗ, một bền âm thầm bĩu môi.

“Ăn trưa.”

Theo sau một giọng nam trầm, Cayrol bước vào, thân hình cao gần hai mét, khuôn mặt tuấn lãnh, mặc bộ quân phục màu trắng bạc chỉnh tề, khớp xương rõ ràng trên bàn tay phải lại cầm theo một chiếc bát màu hồng phấn đang bốc hơi.

Thanh tửu chun mũi một chút liền biết, khẳng định là dung dịch dinh dưỡng vị dâu tây.

Kể từ khi bị bọn họ nuôi dưỡng tới nay, Thanh Tửu một ngày ba bữa không phải dung dịch dinh dưỡng cũng là bánh quy dinh dưỡng, trừ bỏ việc món ăn ngày càng kỳ quái thì không có gì mới mẻ.

Thanh Tửu ăn đến biếng ăn.

Thanh Tửu đẩy khối xếp gỗ ra, chúng lạo xạo rơi xuống, che miệng nhìn về phía Cayrol, ủy khuất dùng hành động biểu đạt kháng nghị.

Vẻ mặt căng thẳng của Cayrol dịu đi đôi chút, nổi lên chút ấm áp.

Đặt bát xuống, Cayrol xoa xoa mái tóc Thanh Tửu, “Ăn xong thì ngủ một giấc,tỉnh lại liền tới nhà.”

Nhà?

Thanh Tửu ở trên phi thuyền không phân biệt nổi ngày đêm đã bao nhiều ngày, bây giờ anh ta nói với cô sắp hạ cánh?

Nhà là nhà của Cayrol sao? Sẽ là bộ dạng gì? Có đồ ăn mới sao? Ngày nào cũng sẽ nhàm chán ở trong không gian hẹp xếp gỗ sao? Cô lấy thân phận gì để vào “nhà”.

Thành thật mà nói, nếu sự đơn điệu này còn tiếp tục, Thanh Tửu sẽ không thể kiềm chế được sự lo lắng cùng khủng hoảng trong lòng!