Chương 1: Xuyên qua

Khi cảnh vật trước mắt Thanh Tửu lại xuất hiện rõ ràng một lần nữa, mọi thứ đều thay đổi.

Những núi rác thép chất chồng lên nhau, dưới thân là tấm ván sắt lạnh lẽo, hô hấp trong không gian ngập tràn mùi ảm đạm đặc trưng của kim loại.

Xung quanh yên tĩnh như một nghĩa địa máy móc.

Thanh Tửu đứng dậy từ bên sườn của núi rác, nheo đôi mắt lại nương theo ánh sáng lập lòe nhìn xa xăm. Khung cảnh quái dị lạ lẫm, gió lạnh như đang gào thét với cô.

Cô xuyên không.

Thanh Tửu là một cô gái dễ thích ứng trong mọi hoàn cảnh, giáo dục ở thế kỷ XXI không bắt buộc, cũng không có người đặc biệt quan tâm, huống hồ chỉ có thể chấp nhận sự thật.

Việc cấp bách bây giờ là đây là đâu, tình cảnh của bản thân.

“Giống cái?”

Một giọng nói thú vị đột nhiên vang lên ở bên tai Thanh Tửu, đem cô đang loay hoay leo xuống hù một trận lảo đảo.

Nháy mắt một cánh tay mạnh mẽ đã đỡ lấy cánh tay cô, dùng lực mạnh khiến cô đối diện với người kia.

Núi máy móc rác rưởi yên tĩnh trầm mặc, chỉ có tiếng gió lạnh thổi qua, người đàn ông mặc áo liền quần màu xanh lam cực kỳ cao lớn, điềm tĩnh, buông thả. Như thể hắn là vị vua duy nhất của vương quốc máy móc này.

Thân hình cao lớn của người đàn ông hơi cúi xuống, lông mày hơi nhíu lại, dường như đang nhìn khuôn mặt Thanh Tửu với vẻ không thể tin được. Sau đó hắn ngửi cổ Thanh Tửu, Hứng thú trong giọng nói biến mất, trở nên lạnh lùng và buồn tẻ.

“Máy móc giống cái.” Người đàn ông dùng một ngón tay nâng cằm Thanh Tửu lên, đôi lông mày tuấn tú mất đi vẻ ấm áp, tùy ý đánh giá Thanh Tửu, “Mười năm không trở về, khoa học kỹ thuật giống cái của Sunreta đã tiến bộ đến mức này sao?”

Người đàn ông có vẻ rất thích mùi vị của Thanh Tửu, nhéo nhéo mặt Thanh Tửu, đem khuôn mặt cô miết đến mức trắng rồi đỏ, giống như chơi đùa với một món đồ chơi.

Thanh Tửu vẫn im lặng. Dưới tình huống một người đàn ông đột nhiên xuất hiện, từ ngữ kỳ lạ của hắn khiến Thanh Tửu trong tiềm thức phòng bị trước thế giới xa lạ này.

Có vẻ như người đàn ông này nghĩ cô là người máy?

Trước khi nắm rõ tình hình, Thanh Tửu không có ý định hành động hấp tấp, bao gồm việc mở miệng nói chuyện. Vì thế người đàn ông vẫn tiếp tục nhéo một hồi.

Sự hứng thú của người đàn ông kéo dài không bao lâu, hắn đút một tay vào quần, tay còn lại tùy ý sờ tai trái của Thanh Tửu, nhẹ nhàng mở vành tai cô, nhìn phía sau kinh ngạc nói: “Không có nhãn hiệu, thậm chí ấn ký của nhà sản xuất cũng không có?”

Thanh Tửu trợn mắt nhìn. Cơ thể cô xuyên qua là nhân loại thuần khiết, sao có thể có nhà sản xuất với số lô sản phẩm?

Thanh Tửu không nói gì, người đàn ông tự nghĩ lời giải thích cho cô.

“Bị ném đến máy móc rác rưởi, hẳn là sản phẩm bị lỗi, đánh dấu cũng phí mã vạch.” Sau khi khẳng định, người đàn ông không biết từ đâu lấy ra một mảnh giấy, nhẹ nhàng ấn sau tai Thanh Tửu, “Nếu đã như vậy, ngươi chính là của ta. Ta thích mùi của ngươi, chịu trách nhiệm đem ngươi tu sửa cho tốt.”

Thanh Tửu chịu đựng cảm giác nhức nhối sau tai, người đàn ông vuốt ve mái tóc đen dài của cô như sủng vật.

Người đàn ông xoa một cái, cảm thấy xúc cảm thực sự tốt, nhịn không được xoa thêm mấy cái.

Vào lúc Thanh Tửu không nhịn được nữa chuẩn bị ra tay thì người đàn ông đã dừng lại.

Bởi vì phía trước có một nhóm phi thuyền nhỏ bay tới.

Vòng cung ánh lên màu bạc, những chấm bạc nhỏ bằng mắt thường có thể thấy được, dần dần trở nên lớn hơn và bao quanh.

Phi thuyền cầm đầu giống như một mũi tên sắc nhọn xuyên qua ánh sáng mờ ảo của ngôi sao rải rác bắn thẳng về hướng Thanh Tửu.

“Máy mã vùng đầu tiên X, a…là bọn bỏ tiền sao?”

Người đàn ông bên cạnh Thanh Tửu cười lạnh, đầu ngón tay lướt một đường trên không trung, một phi thuyền nhỏ xuất hiện trước mặt hắn trong nháy mắt, yên lặng không một tiếng động.

Thanh Tửu bị người đàn ông ôm lấy eo, nhảy vào buồng lái.

Không kịp phản ứng, Thanh Tửu cắn chặt môi để kìm lại tiếng hét suýt chút nữa buột miệng.

Người đàn ông ngồi xuống, dây an toàn lập tức thắt, phi thuyền không chút do dự bay ra ngoài.

Với tốc độ mạnh mẽ như vậy, Thanh Tửu có thể nhìn thấy khung cảnh bên ngoài cabin dần dần trở thành những bóng trắng mờ ảo, trong tích tắc xuyên thủng bầu không khí dày đặc, thân thể lại không cảm nhận được lực quán tính đột ngột.

Xem ra đây là thời đại của khoa học kỹ thuật tiên tiến.

Thanh Tửu yên lặng đứng dậy khỏi mặt đất, đi đến phía sau người đàn ông, giả vờ ngơ ngác, lặng lẽ quan sát thao tác điều khiển phi thuyền của người đàn ông.

Người đàn ông nhíu mày, mái tóc ngắn mềm mại màu lam nhạt rũ vài sợi trên trán dần dần ướt đẫm mồ hôi, nụ cười giễu cợt nhạt dần, trong mắt hiện lên vài tia chán ghét.

Thông qua bản đồ 3D, Thanh Tửu có thể nhìn thấy sáu chấm đỏ rải rác phía sau phi thuyền, một trong số đó mạnh mẽ tiến lại gần, việc đuổi kịp chỉ là vấn đề thời gian.

“Cayrol.” Lạnh lẽo phun ra một cái tên, người đàn ông đấm vào bảng điều khiển khiến còi báo động kêu ầm ĩ.

Tình thế chuyển biến nhanh đến mức Thanh Tửu không thể tiêu hóa nổi, nhóm người này hình như ở phe đối lập, xem ra sắp phải chuyển tới nhà tiếp theo làm tù nhân. Phi thuyền phía sau là đang đuổi theo người đàn ông này đúng không!?

Có lẽ do hơi thở của Thanh Tửu có chút dồn dập, người đàn ông đột nhiên quay đầu lại, tầm mắt chạm vào Thanh Tửu, vẻ mặt đột nhiên dịu đi một chút, trong lòng dâng lên hưng phấn kỳ lạ, “Tiểu giống cái, ngươi chính là cứu tinh của ta!”

Thanh Tửu còn chưa kịp hiểu ý tứ của hắn, ánh sáng trong cabin màu trắng bạc lướt qua, cô nghe thấy người đàn ông đột nhiên hướng về microphone kêu lên: “Cayrol. Trên phi thuyền của ta có một giống cái, hiện tại ta muốn ném nàng xuống.”

Chết tiệt!

Đây là trong không gian! Người bị ném ra phi thuyền liệu còn mạng?

Có thể truyền âm thanh ra ngoài không gian hay sao?

Thanh Tửu bị dọa chết khϊếp, cũng không giả ngu nữa, đẩy người đàn ông đang giam cầm cô ra cố gắng bỏ chạy, cô cảnh giác nhìn hắn, tìm kiếm vũ khí tự vệ.

Nhìn thấy Thanh Tửu đột nhiên phản kháng kịch liệt, người đàn ông giống như ngẩn người, nhưng dưới áp lực của phi thuyền phía sau đang dần dần tiếp cận, hắn không còn cách nào khác ngoài việc bỏ qua những suy nghĩ dở dang.

Thanh Tửu sợ hãi nhìn bàn tay phải người đàn ông biến thành những dây leo màu xanh lục, trói chặt

cô cho đến khi chỉ còn một cái đầu lộ ra, giống một cái kén.

Người đàn ông dùng tay còn lại đẩy cửa cabin áp suất không đổi ở tầng thứ nhất, ấn Thanh Tửu vào tầng thứ hai rồi bất ngờ đẩy nó ra bằng một hơi thở.

Thanh Tửu bị bó chặt, chỉ cảm thấy bản thân vừa xuyên qua một tầng rào cản nào đó, sau đó cô lập tức rời khỏi căn phòng ấm áp.

Cảm giác không trọng lượng cùng thiếu oxy mạnh mẽ khiến tầm nhìn của cô đột nhiên tối sầm.