Chương 18.1: Bạo Quân Vs Quốc Sư (18)

Không chỉ như vậy. Năm đầu tiên, Mạc Chước đã đánh những bộ tộc thường xuyên quấy rầy biên cảnh tới nỗi bọn họ phải sợ hãi. Năm thứ hai, hắn dâng tấu xin lãnh binh xuất chinh tấn công những bộ tộc gần biên cảnh, mở rộng lãnh thổ của Tây Lăng.

Năm thứ ba, cuối cùng biên cảnh Tây Lăng cũng thái bình. Những bộ tộc rải rác còn lại cũng không thể không cúi đầu xưng thần. Nhưng Mạc Chước lại không tiếp tục tấn công, mà ngược lại, hắn hợp nhất những bộ tộc này với nhau, không chê dòng máu dị tộc của bọn họ nên có được không ít kỳ nhân dị sĩ đi theo.

Hơn nữa, bởi vì bản thân hắn cũng có dòng máu dị tộc, nên những bộ tộc bị hắn quản lý không có quá nhiều sự phản đối. Đặc biệt là hắn còn tìm người từ Tây Lăng tới dạy bọn họ cách gieo trồng hoa màu, lượng thực, còn không bắt bọn họ tiến cống, hứa với những bộ tộc đó để bọn họ an cư lạc nghiệp.

Cho dù Mạc Chước có tham luyến cảm giác an ủi mà gϊếŧ chóc mang lại trên chiến trường cỡ nào đi chăng nữa. Nhưng hắn vẫn luôn nhớ lời nói của Mộc Cẩm, Cẩm ca ca nói rằng hy vọng hắn được vạn người kính ngưỡng.

Cho nên, vì tâm nguyện của người đó, hắn bằng lòng khắc chế khát vọng với máu tươi của mình. Chẳng sợ phải chịu đựng sự tra tấn của huyết cổ, thật sự muốn tới chiến trường phát tiết, hắn vẫn cố gắng nhịn lại.

Những bộ lạc kia vốn bởi vì ăn không đủ no nên mới tới quấy rầy biên quan. Lúc này phần lớn đều khăng khăng muốn đi theo Mạc Chước, thật lòng quy thuận.

Mà bên kia, sau khi Mạc Chước đi, Mộc Cẩm cũng không quay về hoàng cung nữa mà trực tiếp đi tới Huyền Thanh Quan.

Cậu không còn đóng cửa không tiếp khách như ngày xưa nữa, mà với những người muốn nịnh bợ cậu thì ai đến cũng không từ chối. Thậm chí khi Ngũ hoàng tử Mạc Đôn và Đức phi vươn cành ô liu, cậu cũng không từ chối rõ ràng, thành thạo ứng phó với những người này.

Sùng Minh chân nhân cũng chậm rãi giao Huyền Thanh Quan cho Mộc Cẩm, phần lớn hiến tế bói toán đều để cậu chủ trì.

Tất cả mọi người đều nhìn ra, tuy Sùng Minh chân nhân vẫn còn rất khỏe mạnh, nhưng đã có suy nghĩ muốn nhường vị trí này cho người tài.

Hai năm sau, Sùng Minh chân nhân thật sự ẩn cư nơi núi rừng, sống như một người tu hành chân chính. Mà Mộc Cẩm cũng chính thức trở thành quốc sư.

Bây giờ, danh vọng của Mộc Cẩm đã không hề thua kém Sùng Minh chân nhân lúc trước. Tất cả mọi người đều biết vị quốc sư mới này rất giỏi, chỉ là tính cách rất tùy ý, làm việc hoàn toàn bằng yêu ghét, làm người ta không tìm được quy luật.

Ba năm qua đi, cơ thể Văn Đế càng ngày càng ngày càng sa sút, đã có dấu hiệu dầu hết đèn tắt. Chỉ là dù vậy, ông vẫn chưa lập Thái Tử.

Đảng phái Ngũ hoàng tử từ lúc bắt đầu đắc ý dào dạt, cảm thấy ngôi vị hoàng đế này tất nhiên là vật trong bàn tay, đến bây giờ càng thêm bất an.

Tiếng tăm của Tam hoàng tử Mạc Chước càng lúc càng lớn, Văn Đế vẫn cứ không quyết định. Làm đám người phủ An Bình Hầu sôi nổi lo lắng, lo lắng giỏ tre múc nước công dã tràng.

Đặc biệt là gần đây, trên triều đình ngày ngày truyền đến những tấu chương liên quan tới biên cảnh, tất cả đều là khen ngợi công lao, đức độ của Tam hoàng tử.

Cho dù Văn Đế không tỏ vẻ gì. An Bình Hầu cũng có thể nhìn ra ông rất hài lòng với công lao mấy năm nay của Mạc Chước.

Thời điểm gần đến cuối năm, vậy mà Văn Đế lại muốn Mạc Chước quay về kinh thành báo cáo. Hành động này cũng làm văn võ bá quan trong triều phải chấn động.

Không ít triều thần trong lòng đều có tính toán của riêng mình, cảm thấy rất có thể Văn Đế sẽ nhân cơ hội này lập Thái Tử.

Đức phi cũng cảm thấy đây có lẽ là một cơ hội tốt, rốt cuộc hắn ở xa bọn họ không làm được gì, nhưng về kinh thành, sẽ là thiên hạ của bọn họ. Tùy tiện gán cho thằng hoàng tử có dùng máu đê tiện này một tội danh gì đó, còn không phải là chuyện dễ như trở bàn tay hay sao.

Bên này bàn tính của Đức phi gõ vang, nhưng bà ta đã quên, hiện tại Mạc Chước sớm đã không giống với ngày xưa, đã sớm không phải là đứa bé năm đó không nơi nương tựa bị người ta tùy ý xoa tròn bóp méo.

Nắm giữ toàn bộ đội quân lớn của Bắc cương, Mạc Chước hoàn toàn xứng đáng là chiến thần trong lòng bá tánh biên cảnh, đặc biệt là toàn bộ võ tướng trong triều đình đều bội phục hắn.

Biết Tam hoàng tử sẽ về kinh thành, người kích động nhất không ai khác ngoài Mộc Cẩm.

Tuy ba năm nay bọn họ vẫn liên lạc với nhau qua thư, nhưng sao có thể so sánh với được gặp mặt nhau.

Ngày trở về, Mạc Chước ngồi trên một con ngựa đi đằng trước, trên người mặc áo giáp, oai hùng phi phàm.

Dáng người hắn dường như cao hơn không ít, sinh hoạt trong quân đội làm thiếu niên rút đi sự ngây ngô, trở thành một người đàn ông thực sự.

Được đăng tại webtruyen