Chương 3

Mà kiếp trước hắn cũng đã làm như vậy, ở lúc sau khi Tang Trúc thành kính thề sẽ nguyện trung thành với hắn, hắn đem đối phương lên giường của mình, lại không nghĩ tới bản thân sẽ phát hiện ra một đồ vật so với trong tưởng tượng của hắn càng thú vị hơn.

Thám Hoa lang mới vào triều đình của hắn, tương lai sẽ là đại thần trong triều đình Tang Trúc, cư nhiên có một tiểu huyệt mà chỉ nữ nhân mới có —— một người song tính có được hai bộ khí quan.

Bí mật trên thân thể bị phát hiện, Tang Trúc căn bản không kịp nghĩ xem tại sao mình lại ở trên giường của đương kim thánh thượng, trong lòng hắn tràn đầy sợ hãi mà cầu xin bệ hạ tha cho người nhà của hắn, dù có phải làm việc gì hắn cũng nguyện ý.

Vì thế Độc Cô Cảnh “Nhân từ” đáp ứng thỉnh cầu của Tang Trúc mà cướp đi lần đầu tiên của đối phương.

Sau khi xong việc hắn cũng không hạ lệnh trừng phạt Tang Trúc, mà là giống như phát hiện ra một món đồ chơi mới, khi nào có cơ hội liền gọi người đến thao một trận.

Rất nhiều thời điểm, Tang Trúc ban ngày thì giúp hắn làm việc, buổi tối lại bị hắn thao. Mặc dù sau đó Tang Trúc đã biết bản thân là bị bệ hạ lộng tới trên giường, nhưng mà người này vẫn cũng như cũ trung thành đối đãi với quân chủ của hắn, thoạt nhìn không hề có một chút lòng oán hận nào.

Nghĩ đến đây, Độc Cô Cảnh cười lạnh ra tiếng.

“Ái khanh Tang Trúc của trẫm a, kỹ thuật diễn thật sự là rất tốt.”

Rõ ràng hận hắn như vậy, lại có thể giả dạng làm một bộ trung thần cả ngày hầu hạ ở bên người hắn.

Cuối cùng lại nói cái gì với hắn chứ?

Chưa từng yêu hắn bao giờ.

Ta không có một khắc nào là không hận ngươi.

Mỗi một phút mỗi một giây bị ngươi ôm, ta đều cảm thấy vô cùng ghê tởm.

Ánh mắt của Độc Cô Cảnh trở nên âm trầm, trên mặt không có bất cứ biểu tình gì, hắn nắm chặt lấy chén trà trên tay, phảng phất như đang nắm lấy cổ của ai đó, đột nhiên dùng sức một chút, rồi lại buông lỏng lực đạo.

Loảng xoảng một tiếng.

Chén trà rơi trên mặt đất, nát bươm.

“Nếu ái khanh chưa bao giờ yêu qua trẫm, vậy trẫm liền tới giúp ái khanh hảo hảo biết yêu một hồi.” Cũng không biết là nghĩ tới cái gì, Độc Cô Cảnh bỗng nhiên sung sướиɠ mà nở nụ cười.

Cung yến đúng hạn cử hành.

Sênh ca vũ nhạc, hoa đoàn cẩm thốc, cung nhân đâu vào đấy mà bận rộn.

Nhóm tân khoa tiến sĩ theo sự chỉ dẫn của cung nhân đi đến vị trí của mình ngồi xuống. Cung yến ần này mời người không chỉ có là tân khoa tiến sĩ, còn có các văn võ bá quan.

Bệ hạ còn chưa tới, ánh mắt của mọi người tự nhiên sẽ bay qua chỗ ngồi của ba người đứng đầu trong khoa bảng, sau khi chú ý tới Tang Trúc phong tư yểu điệu, mấy người tin tức linh thông liền bắt đầu nhỏ giọng nghị luận sôi nổi.

“Hắn chính là Tang gia cái kia Tang Trúc a, phụ thân là quan nhất phẩm, là tiến sĩ có bối cảnh sâu nhất trong khoa khảo lần này, tổ phụ hiền danh truyền xa, về sau tiền đồ của hắn không thể hạn lượng a.”

“Haiz, trong triều có người làm quan, nhân gia chính là mệnh so với chúng ta tốt quá nhiều.”

“Có cái gì đáng hâm mộ. Về sau ai so với ai càng tốt cũng không nói trước được.”

……

Mà Tang Trúc, người bị bọn họ bàn tán, toàn bộ quá trình đều rũ xuống đôi mắt, không giống những người khác nhìn khắp nơi xung quanh, mặc dù nghe được lời nói của người khác về mình, cũng vẫn là một bộ cũng chưa nghe thấy.