Chương 2

Nghĩ đến đây, hắn vội vàng dập đầu, cụp mi rũ mắt: “Hồi bẩm bệ hạ, hiện giờ khoa khảo trong cả nước đã xong, nhiều ngày qua đang phê chữa bài thi. Dựa theo kế hoạch, mười lăm ngày sau liền có thể đưa ra kết quả.”

“Mười lăm ngày? Quá chậm.” Thanh âm kia không chút để ý, lại mang theo cảm giác áp bách trí mạng.

Quan chủ khảo vội vàng kinh nói hắn có thể cho thủ hạ tăng nhanh hơn tiến độ, mười ngày liền ra kết quả, cũng tỏ vẻ đây là tốc độ nhanh nhất.

“Cho ngươi năm ngày, trẫm muốn xem đến kết quả.”

“Bệ hạ, này……” Quan chủ khảo ngẩng đầu muốn vì bản thân tranh thủ thêm một chút thời gian, lại bỗng nhiên đối diện với ánh mắt của Độc Cô Cảnh, ở trong lòng không khỏi giật mình, lập tức ra sức gật đầu tỏ vẻ bản thân nhất định sẽ làm được, làm không được liền đem đầu tới thỉnh tội.

Sau khi rời khỏi thư phòng của bệ hạ, trong lòng quan chủ khảo còn tràn ngập sự sợ hãi mà hồi tưởng lại cái ánh mắt vừa rồi của bệ hạ bọn họ, hai chân ngăn không được mà bắt đầu run lên —— kia rõ ràng là ánh mắt muốn gϊếŧ hắn mà.

Không thể không nói, trực giác của quan chủ khảo đã cứu hắn một mạng, lúc ấy nếu hắn dám trả lời là không, Độc Cô Cảnh liền sẽ lấy hắn ra khai đao.

Độc Cô Cảnh vừa mới trọng sinh trở về, sự khó chịu trước khi chết ở kiếp trước của hắn vẫn còn chồng chất ở trong lòng, hắn còn chưa có cách nào khống chế tốt nỗi lòng của chính mình, có đôi khi hắn thật sự rất muốn dùng máu tươi tới phát tiết cảm xúc bạo ngược trong lòng một chút.

Hắn một mình ngồi tĩnh tọa trong chốc lát, bỗng nhiên lại âm u mà nở nụ cười: “Thiếu chút nữa đã quên, một đời này muốn đổi cái phương thức sống.”

Nghĩ đến đây, Độc Cô Cảnh lại triệu tập mấy tên thân tín của mình. Hắn cần một số thị vệ có thể làm một ít việc mà người thường không làm được nhưng không để người khác phát hiện. Đồng thời mấy tên thân tín bên người hắn đó cũng yêu cầu thay đổi một ít hiểu chuyện hơn.

Năm ngày sau, quan chủ khảo đem danh sách người được chọn trong khoa cử thượng trình cho Độc Cô Cảnh.

“Bệ hạ, Tang gia nhiều thế hệ làm quan, hiện tại nhà bọn họ lại ra thêm một vị trạng nguyên, tuy là bằng thực lực thi đậu, nhưng mà Tang gia thế lực quá lớn, bá tánh ở trong lòng sẽ ngầm hoài nghi sự công chính của triều đình, cho nên vi thần kiến nghị bệ hạ để Tang Trúc xuống đứng thứ hai, cho người nguyên bản đứng thứ hai lên làm trạng nguyên.”

Độc Cô Cảnh nhìn tên người đứng đầu bảng vẫn giống hệt kiếp trước, nghe quan viên phía dưới kiến nghị, cảm thấy rất cao hứng cười cười.

“Trẫm chuẩn.” Tâm tình của hắn không tồi.

Trừ bỏ thời gian mấy ngày trước, hết thảy đều cùng kiếp trước giống nhau như đúc. Hắn thủ đoạn thành thạo mà quản lý triều đình, âm thầm huấn luyện thủ hạ của hắn, hết thảy đều đâu vào đấy mà tiến hành.

Kế tiếp, đó là yết bảng, đón người mới đến, lúc sau chính là cung yến.

Hai người bọn họ mới gặp mặt.

Độc Cô Cảnh còn nhớ rõ lần đầu tiên khi hắn nhìn thấy Tang Trúc đã rất chú ý đến đối phương.

Nghiêm túc mà nói, Tang Trúc tuy rằng lớn lên đẹp, nhưng lại không phải người đẹp nhất trong đám văn võ bá quan, thứ hấp dẫn Độc Cô Cảnh trên người hắn chính là đôi mắt đơn thuần chân thành giống như có chút hơi ngốc kia, làm trong lòng Độc Cô Cảnh nảy sinh suy nghĩ muốn hủy diệt nó.