Edit: Lemon
Lưu Tứ nắm cằm Ngu Hạ, Ngu Hạ bị hắn làm đau trong mắt không tự giác liền phủ một tầng nước.
Thanh âm hắn đạm mạc: “Rất đau?”
Ngu Hạ không dám lên tiếng, cánh môi mím chặt.
Hắn đột nhiên buông tay, Ngu Hạ lùi ra sau, cả người đều ngã vào trong nước.
Nàng miễn cưỡng chống đỡ mới từ trong nước đứng lên, Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Bệ hạ, ta…… Ta……”
Nàng cũng không biết nói gì, mỗi lần đối mặt Lưu Tứ Ngu Hạ đều có chút không biết làm sao.
Nàng không hiểu biết người nam nhân này, không rõ ràng lắm người nam nhân này yêu thích cái gì, từ mặt ngoài chỉ có thể nhìn ra hắn thực chán ghét mình, vô cùng chán ghét.
Gương mặt Ngu Hạ lúc này là một mảnh tái nhợt, trên cằm lưu lại dấu tay Lưu Tứ để lại, vệt đỏ trên làn da trắng làm người không rời mắt được.
Lưu Tứ nói: “Đi lên, hầu hạ trẫm cởϊ qυầи áo.”
Ngu Hạ sợ hãi bò lên, nước chảy rào rào, nàng vừa bò lên còn không có đứng vững liền trợt chân, cả người liền nhào vào ngực Lưu Tứ.
Trên người nàng toàn mùi hoa, thân thể cực mềm mại, hai quả đào trước ngực mềm mại như mây dán lên ngực rắn chắc Lưu Tứ.
Sắc mặt hắn bỗng nhiên lạnh hơn, xách cánh tay Ngu Hạ: “Thành thật chút!”
Ngu Hạ bị hắn dọa sợ tới mức sắc mặt trắng bệch.
Sau khi Lưu Tứ từ Lan Quốc trở về vẫn luôn âm trầm, mấy lão thần trong triều đều sợ mặt hắn trầm xuống huống chi là tiểu nha đầu Ngu Hạ.
Mỗi lần Lưu Tứ mắng nàng nàng đều sợ tới mức hoang mang lo sợ, có đôi khi nằm mơ còn mơ thấy Lưu Tứ răn dạy nàng, lúc tỉnh lại còn ra một thân mồ hôi lạnh.
Nàng từng chút từng chút bỏ đi quần áo Lưu Tứ, long bào thủ được may phức tạp tinh tế, nặng trĩu.
Lúc cởϊ qυầи cho Lưu Tứ Ngu Hạ quỳ trên mặt đất, tay nàng run run.
Đầu ngón tay bỗng nhiên bị hắn nắm lấy.
Hắn nói: “Cái này không cần cởi.”
Ngu Hạ ngơ ngác “Nga” một tiếng.
Vết thương chinh chiến lưu trên người Lưu Tứ, trên cơ bụng cùng phần lưng có mấy vết, miệng vết thương còn không có tốt hoàn toàn thoạt nhìn còn có chút dữ tợn.
Lưu Tứ chú ý tới ánh mắt nàng, hừ lạnh một tiếng đẩy nàng xuống nước.
Ngu Hạ đột nhiên không kịp phòng ngừa rơi xuống nướ, uống hai ngụm nước tắm vẫn luôn ho khan không ngừng, khuôn mặt nhỏ nhắn ho đến mức đỏ bừng.
Nàng vừa che lại xương quai xanh vừa ho khan, Lưu Tứ ôm nàng vào lòng, thân thể Ngu Hạ lập tức cứng đờ.
Mũi hắn cao ngất, sinh ra tuấn lãng như ánh mặt trời, đáng tiếc khí chất âm trầm.
Vòng eo tinh tế bị Lưu Tứ ôm chặt, nháy mắt liền cảm thấy không quá thoải mái.
Lưu Tứ một tay từ sau lưng ôm nàng, một tay đem nàng nâng lên, nắm lấy nàng đùi, đem cằm gác lên đầu vai nàng, thanh âm đạm mạc trầm thấp: “Đừng nhúc nhích.”
Ngu Hạ không dám động.
Lưu Tứ phong trần mệt mỏi trở về, lại xử lý chính sự một ngày căn bản không được nghỉ ngơi.
Mười lăm phút sau, trên người Ngu Hạ đã tê rần, nàng nhịn không được quay đầu lại nhìn Lưu Tứ một cái.
Chóp mũi nàng vừa lúc đυ.ng phải chóp mũi Lưu Tứ, Ngu Hạ hoảng sợ, sợ Lưu Tứ giáo huấn nàng nhanh đem mặt dời đi.
Một lát sau, nàng vẫn cảm thấy trên người nặng trịch, lại quay đầu nhìn hắn.
Hắn tựa hồ ngủ rồi, đôi mắt nhẹ nhàng khép lại, đuôi mắt cong lên, lông mi vừa dài vừa dầy, mũi lại cao, thoạt nhìn rất đẹp.
Ca ca Ngu Hạ, Thái Tử Ngu Chương đã là một mỹ nam tử, bất quá khi đối mặt Ngu Hạ Ngu Chương luôn là chậm rãi ôn nhu, đối muội muội muôn vàn sủng nịch, có khi nàng làm sai chuyện gì Hoàng Hậu cùng Quý Phi đều sẽ nói Ngu Hạ vài câu, Ngu Chương sẽ không.
Lưu Tứ dung mạo so Ngu Chương cũng không kém cỏi, Ngu Chương thiên về tuấn tú, cười rộ lên giống một khối mỹ ngọc ôn nhuận, không cười liền giống hàn ngọc, Lưu Tứ lại giống đao kiếm lạnh như băng, không cười chính là đao đã ra khỏi vỏ, cười chính là đao còn đặt trong vỏ.
Ngu Hạ bị hắn đè gắt gao, không chỉ có thân thể mỏi, hô hấp đều có chút không thông thuận, nàng lại không dám đi đánh thức Lưu Tứ, cuối cùng thật sự nhịn không được Ngu Hạ mới mở miệng: “Bệ hạ…… Bệ hạ……”
Lưu Tứ mở đôi mắt hẹp dài ra.
Ngu Hạ nhẹ giọng nói: “Ngài đi lên giường ngủ đi, ở trong nước ngủ không tốt.”
Lưu Tứ buông nàng ra.
Bờ vai Ngu Hạ nhẹ lên, cánh tay, trên đùi còn có trên eo đều có vết hằn màu đỏ, nàng kéo kéo sa y trên người.
Lúc này, bên ngoài Liên Yên cũng cảm thấy thời gian không sai biệt lắm, nàng tiến vào dâng nước trà.
Lưu Tứ ở suối nước nóng bên cạnh, khuôn mặt lạnh nhạt.
Liên Yên trộm liếc mắt nhìn Lưu Tứ một cái. Lưu Tứ nửa người trên không mặc quần áo, giọt nước từ trên cơ bắp hắn chảy xuống, ngũ quan đường cong thâm thúy lãnh ngạnh, hai tròng mắt hẹp dài sâu thẳm, môi mỏng gợi cảm làm người không rời mắt được.
Ngu Hạ tiếp nhận nước trà trong tay Liên Yên, nàng cũng cảm thấy khát nước, đang muốn nhấp một ngụm bỗng nhiên nhớ tới Lưu Tứ, liền đem nước trà đưa qua: “Bệ hạ, ngài muốn dùng trà hay không?”
Lưu Tứ nói: “Đút trẫm.”
Ngu Hạ: “……”
Ngu Hạ nhẹ nhàng cắn môi, lúc trước ở trên xe ngựa Lưu Tứ ra lệnh cưỡng chế Ngu Hạ đút nước trà cho hắn, Lưu Tứ cái người này thực biếи ŧɦái, làm ra việc gì cũng tương đối biếи ŧɦái, nàng cho Liên Yên một cái ánh mắt, Liên Yên liền lui ra ngoài.
Nàng uống một ngụm trà, sau đó run run rẩy rẩy hôn lên môi Lưu Tứ.
Lưu Tứ nâng mày, cái ngu ngốc này! Hắn lần này có nói nàng đút như vậy sao?
Thôi, tùy nàng đi.
Ngu Hạ thấy Lưu Tứ không có phản ứng khác, cho rằng hắn còn muốn nàng đút tiếp, nàng chịu đựng cảm giác thẹn, lại uống một ngụm trà, sau đó hôn lên.
Đến ngụm thứ ba Lưu Tứ chắn trên môi Ngu Hạ.
Thanh âm hắn có chút khàn khàn, tựa hồ chịu áp lực gì: “Đủ rồi.”
Lau sạch sẽ, Ngu Hạ thay quần áo, nàng cũng hầu hạ Lưu Tứ thay quần áo.
Thân thể Lưu Tứ Ngu Hạ sớm đã nhìn qua, nàng tuy rằng cảm thấy thẹn nhưng lại không dám không nhìn. Bởi vì mỗi khi nàng cự tuyệt không nhìn Lưu Tứ liền sẽ nghĩ ra biện pháp tra tấn nàng.
Sau khi tắm gội hai người liền đi ngủ sớm, Lưu Tứ cũng không làm gì Ngu Hạ, hắn chỉ là ôm Ngu Hạ ngủ.
Ngu Hạ ngủ một mình quen rồi, không có thói quen bị người ở trên giường ôm ngủ, chính là sau khi ngủ say Ngu Hạ liền hoàn toàn quên mất. Tư thế ngủ của nàng không tốt cũng không xấu, nguyên bản đưa lưng về phía Lưu Tứ, hắn từ sau lưng ôm nàng, sau khi ngủ say Ngu Hạ liền cùng Lưu Tứ đối mặt mặt, nàng đem mặt chôn vào ngực Lưu Tứ.
Trên người nam nhân mang hơi thở sạch sẽ trầm ổn, Ngu Hạ trong lúc ngủ mơ cũng không cảm thấy hơi thở Lưu Tứ đáng sợ, đơn thuần cảm thấy hương vị trên người Lưu Tứ rất dễ ngửi.
Lưu Tứ biết Ngu Hạ thực thích làm nũng, sau khi nàng ngủ say cũng không biết mơ thấy cái gì, dựa vào ngực hắn nhẹ giọng lẩm bẩm, cánh môi hồng nhạt cũng nhếch lên.
Lưu Tứ kề sát tai vào, nghe nàng nhỏ giọng kêu “Ca ca”.
“Ca ca” trong miệng Ngu Hạ là ai không cần nói cũng biết.
Lần đầu tiên nhìn thấy Ngu Hạ nàng liền bị Thái Tử từng bước một nắm tay dắt đi.
Ngu Hạ hướng trong lòng ngực Lưu Tứ rụt rụt, thân thể Lưu Tứ cứng đờ, vẫn ôm eo nàng.
Đối nàng mà nói, nếu hắn không có đem nàng đoạt tới khả năng đời này nàng đều sẽ không nhớ rõ hắn.
Ngu Hạ cái gì đều có, mọi người sủng ái, sở hữu thân tình, sao lại có thể nhớ rõ một cái Vương gia nghèo túng như hắn?
Nàng nửa đêm trước làm mộng đẹp, ngủ rất an ổn, nửa đêm về sáng lại gặp ác mộng.
Ác mộng đơn giản là Lưu Tứ.
Sau khi nàng tỉnh lại mồ hôi đầy đầu, sau khi tỉnh lại não không thanh tỉnh, nhìn cũng không thấy, còn tưởng rằng là ở Lan Quốc, tưởng Bạch quý phi dỗ mình đi vào giấc ngủ, nàng giơ tay ôm Lưu Tứ, ở trong lòng ngực hắn khóc nứt nở: “Mẫu phi, ta gặp ác mộng……”
Lưu Tứ đem nàng kéo ra, nàng nước mắt đầy mặt, vành mắt hồng hồng, chóp mũi cũng hồng hồng, nhìn thấy Lưu Tứ trong nháy mắt nàng liền ngừng khóc, sau đó ngăn không được nước mắt rơi càng lợi hại hơn.
Lưu Tứ nhìn chằm chằm gương mặt Ngu Hạ: “Ác mộng của ngươi là mơ thấy trẫm sao?”
Ngu Hạ gật gật đầu, lại cuống quít lắc lắc đầu.
Vật nhỏ ngốc nghếch từ nhỏ không có ăn qua khổ cực, bị người chiều hư, không biết nhân gian hiểm ác, cũng không biết trời cao đất dày.
Lưu Tứ đem nàng ôm vào lòng, ngữ điệu nguy hiểm: “Ngốc công chúa, không phải mộng, trẫm là chân thật tồn tại.”
Ngu Hạ cả người run rẩy, cánh môi dán ở vành tai nàng: “Trẫm hiện tại tâm tình không tốt, công chúa, ngươi tốt nhất ngoan một chút.”
Nàng một cử động nhỏ cũng không dám, thân thể bị hắn ôm đến sinh đau, hắn phảng phất giống như muốn đem nàng hòa vào xương cốt.
Không biết qua bao lâu, bên ngoài truyền đến tiếng thái giám nhòn nhọn tinh tế: “Bệ hạ, nên vào triều sớm.”
Lưu Tứ buông nàng ra, nàng ngã xuống đệm chăn, cả người xương cốt đều đau.
Chờ hắn rời đi Ngu Hạ đem tay áo xốc lên, bởi vì hắn vừa mới ôm quá dùng sức, trên cánh tay nàng lại có thêm vết thương mới.
Ngu Hạ ghé vào gối đầu, ức chế không được khóc lên.
Khóc khóc, nàng lại lần nữa đi vào giấc ngủ.
Lần này lại ngủ tới chạng vạng, sau khi tỉnh lại hai mắt có chút sưng.
Liên Yên hầu hạ Ngu Hạ rửa mặt chải đầu, bởi vì tỉnh lại chính là chạng vạng tóc cũng không có búi quá phức tạp, càng không có trang điểm.
Khả năng trời muốn mưa, trong phòng oi bức khó chịu, Ngu Hạ ở bên ngoài ngồi trong chốc lát.
Cung nữ cùng tiểu thái giám đều sợ mưa gió tàn sát hoa trong viện, một chậu một chậu đều dọn vào trong, hầu hạ trong phòng không có người của cung khác, người hầu hạ trong viện lại an bài không ít nhãn tuyến.
Ngu Hạ ốm yếu ra tới, vẻ mặt mệt mỏi, đôi mắt còn sưng giống như quả đào, tuy rằng nhu nhược đáng yêu chọc người yêu thương, chung quy không bằng khí sắc ngày thường, thực mau các cung đều đã biết được tin tức.
Thục phi cùng Hiền phi như nước với lửa, bất quá Hiền phi cùng Đức phi quan hệ không tệ.
Hai người cùng hai phi tần cấp thấp ở Sương Tuyết cung của Hiền phi đánh bài, một cung nữ tiến vào ở bên tai Hiền phi nói nhỏ vài câu.
Hiền phi gật gật đầu cho cung nữ lui xuống, lúc này mới nói: “Hoàng Hậu lúc này mới tỉnh lại, nghe nói bị bệ hạ tra tấn không nhẹ, sau khi tỉnh lại cả người tinh thần không tốt, hai mắt sưng đỏ, như là sắp điên rồi.”
Đức phi cười cười: “Bổn cung nghe nói bệ hạ cùng cữu cữu Ngọc Chân công chúa có thù oán.”
Hiền phi cười nói: “Nghe nói Hoàng Hậu cũng là mỹ nhân, đáng tiếc không có gặp qua nàng trông như thế nào, ngày mai cùng nhau qua nhìn xem?”
Đức phi cự tuyệt, nàng có thế lực yếu nhất trong tứ phi, không muốn cành mẹ đẻ càng cong: “Bổn cung ngày mai phải sao kinh Phật cho Thái Hậu, gần đây cũng không nhàn rỗi.”
Dò hỏi thái độ Đức phi, Hiền phi dù cho tò mò cũng không muốn một mình làm việc xấu, hôm qua Đoan Vương ở trên triều cùng Trấn Quốc Công đối nghịch, Quý Phi bên kia trong lòng không vui, vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng.
Hiền phi cười nói: “Vậy được rồi, đi một mình cũng không thú vị, Hoàng Hậu lại là người Lan Quốc bổn cung cùng nàng cũng không có gì để nói.”
Tác giả có lời muốn nói: A Hạ: Ta không ngốc, chỉ là không thích ứng hoàn cảnh ~~