Chương 12

Edit: Lemon

Ngu Hạ nghe Liên Yên nói một buổi trưa nàng cũng biết một chút sự tình.

Trong Vĩnh Thọ cung tất nhiên là Thái Hậu, Thái Hậu là mẹ đẻ hoàng đế, nhả mẹ đẻ là Tề gia, Tề gia ở trong triều quyền khuynh triều dã, Trấn Quốc Công có vô số môn sinh đệ tử.

Quý Phi là chất nữ Thái Hậu, cũng là đích nữ Tề gia, Quý Phi ở Dao Hoa cung, tính tình kiêu căng, hậu cung không người dám cùng Quý Phi đối nghịch.

Thục phi là nữ nhi Quảng Bình hầu Đặng Uẩn, Đặng Uẩn là người có mắt nhìn, phụ tá hoàng đế thượng vị, Thục phi tuy ở dưới Quý Phi, trên thực tế cũng không sợ Quý Phi.

Hiền phi là chất nữ Đoan Vương phi, nữ nhi Ngụy Quốc Công, trước khi vào cung Hiền phi có mỹ danh tài nữ.

Đức phi là cháu gái Binh Bộ Thượng Thư, dung mạo thường thường, ngày thường cũng không lên tiếng.

Phi tần phía dưới hoặc nhiều hoặc ít cũng có xuất thân không tồi, Liên Yên cũng nói một ít.

Liên Yên một bên nói, Ngu Hạ một bên gật đầu, tuy rằng không rõ nội hàm nhưng ít nhiều biết một chút cũng có thể hữu ích.

Nói ngắn lại, tứ phi đều là có hậu đài có chỗ dựa, không thể tùy tiện chọc, chọc tới Lưu Tứ khẳng định sẽ gϊếŧ nàng.

Nàng cũng hiểu rõ Lưu Tứ cho nàng vào Phượng Nghi Cung ở là làm nàng trở thành cái đích cho mọi người chỉ trích.

Tứ phi lai lịch đều bất phàm, một cái hậu vị sẽ ảnh hưởng đến biến động triều đình, để Ngu Hạ ngồi trên vị trí này không những có thể tránh cho tiền triều kết bè kết cánh nguy hại địa vị Lưu Tứ, còn có thể làm tứ phi nhắm vào nàng, giảm bớt bốn người tranh đấu.

Tới đâu hay tới đó, trong lòng Ngu Hạ hoài niệm cố quốc, hoài niệm Bạch quý phi cùng Bạch Hoàng Hậu, tuy rằng tình cảnh hiện giờ không thể so với trước nàng cũng muốn sống sót, sống trở về gặp người thân.

Buổi tối Ngự Thiện Phòng đưa đồ ăn tới cũng thực ngon miệng, cung nữ sau khi thử đồ ăn Ngu Hạ liền chậm rì rì dùng bữa.

Liên Yên chiều nay cùng Ngu Hạ nói nhiều như vậy tự cho là được tín nhiệm Ngu Hạ, tranh chỗ với Xảo Nhụy. Nàng chia thức ăn cho Ngu Hạ: “Chủ tử nếm thử canh nấm tuyết táo đỏ này đi, mỹ dung dưỡng nhan, Lan Quốc ở phía nam ngài hẳn là không có ăn qua cái này.”

Ngu Hạ đích xác không có ăn qua, nàng nhấp một ngụm, hương vị không tồi.

Ngự Thiện Phòng bên kia cũng không có bạc đãi Phượng Nghi Cung, toàn đưa đồ tốt nhất lại đây.

Dùng qua cơm tối, Liên Yên hầu hạ Ngu Hạ tắm rửa.

Phượng Nghi Cung xưa nay đều là cung điện Hoàng Hậu, trong cung so cung điện phi tần khác càng hào hoa xa xỉ, phòng ngủ từng chỗ xa hoa lãng phí.

Trong cung có suối nước nóng, Ngu Hạ nhìn cẩm thạch trắng bốn phía, hơi nóng mù mịt, Liên Yên ở rải cánh hoa hồng vào nước, cánh hoa ở trong nước tự nhiên giãn ra, nổi đầy mặt nước.

Liên Yên buông giỏ tre đựng đầy cánh hoa, nói với Ngu Hạ: “Chủ tử, nô tỳ tới cởϊ áσ cho ngài.”

Ngu Hạ gật gật đầu.

Liên Yên đem váy áo trên người Ngu Hạ rút đi, thân thể Ngu Hạ rất đẹp, bộ ngực no đủ tròn trịa, vòng eo không đủ nắm tay, một đôi chân dài trắng như tuyết, đường cong thân thể nhu mỹ làm người không rời mắt được.

Liên Yên biết tin tức rất ít, Thái Hậu nghe được Ngu Hạ bị Lưu Tứ chán ghét, Liên Yên một mực không biết. Nàng chỉ biết Ngu Hạ lớn lên thật đẹp, nam nhân đều thiên vị mỹ nhân, Lưu Tứ ngay từ đầu liền đem Ngu Hạ đưa đến Phượng Nghi Cung khẳng định là thích Ngu Hạ.

Nô tài theo chủ tử có tiền đồ tương lai cũng có thể vẻ vang. Huống chi, thứ Liên Yên muốn không không chỉ là nô tài.

Nàng nhìn ra được Ngu Hạ không chỉ có lớn lên xinh đẹp, tính tình còn rất tốt, là người rộng lượng bao dung, Liên Yên tư sắc cũng không tồi, nàng lúc trước có gặp qua Lưu Tứ, hoàng đế tuấn lãng như thần tiên trên trời, cao quý quạnh quẽ.

Liên Yên lúc trước có nghe nói qua, mấy thế hệ trước có cái vị Hoàng Hậu, bên người Hoàng Hậu có một cung nữ trung thành tận tâm, sau cung nữ đó được hoàng đế sủng hạnh sinh hạ hoàng tử, hoàng tử dưỡng dưới gối Hoàng Hậu cuối cùng được phong làm Vệ vương.

Tưởng tượng đến này đó, nàng hầu hạ Ngu Hạ càng dụng tâm.

Ngu Hạ xuống nước, nhiệt độ thích hợp, da thịt Ngu Hạ vào nước liền có chút phiếm hồng, hai má cũng đỏ hây hây. Tóc đen như thác nước tản ra sau lưng.

Nàng cũng không phải cái gì đều không có mặc, trên người mặc một tầng sa mỏng, sa y ở trong nước trong suốt cùng không mặc quần áo càng thêm dụ hoặc.

Liên Yên nói: “Chủ tử ngâm suối nước nóng muốn nô tỳ bưng một mâm trái cây tới cho ngài hay không, hoặc là mang một bình trà hoa, một bình rượu trái cây?”

Ngu Hạ gật gật đầu: “Ngươi đi đi, ta muốn một bình trà hoa.”

Liên Yên ôn nhu nói: “Chủ tử muốn trà hoa hồng hay là trà hoa lài? Thời tiết vốn đã nóng, ngài lại đang ngâm suối nước nóng uống điểm trà hoa lài tốt hơn.”

“Được.”

Liên Yên lui xuống.

Ngu Hạ ở trong nước nửa khép con mắt, nàng ở trong nước cũng thoải mái, mơ hồ cũng hồi tưởng lại việc trươc khi rời Thiên Thành, nàng ở trong hoàng cung cùng Bạch quý phi ngâm suối nước nóng.

Bạch quý phi giương nanh múa vuốt, ở hậu cung cùng phi tần khác tranh đấu gay gắt, ở trong mắt người ngoài Bạch quý phi cái gì cũng không tốt, nhưng đối Ngu Hạ mà nói Bạch quý phi lại là mẫu thân tốt nhất.

Nàng lâm vào bên trong hồi ức, bất tri bất giác liền buồn ngủ.

Bên ngoài truyền đến tiếng bước chân, Ngu Hạ thất thần cũng không nghe được.

Lưu Tứ tới Phượng Nghi Cung khi cũng không có làm thái giám hô hào, cung nữ trong điện ngoài điện cũng không nghĩ tới Lưu Tứ sẽ đến, các nàng nhìn đế vương trẻ tuổi mang khuôn mặt lạnh nhạt sôi nổi quỳ xuống.

Liên Yên ra lấy trà cũng thấy được Lưu Tứ, thanh âm Lưu Tứ trầm thấp lại lạnh nhạt giống như diện mạo hắn, hắn nói: “Hoàng Hậu đâu?”

Đây là Lưu Tứ ở trước mặt mọi người thừa nhận Ngu Hạ là Hoàng Hậu, Liên Yên trong lòng vui vẻ, nói: “Hoàng Hậu nương nương đang tắm, nô tỳ ra châm trà cho Hoàng Hậu nương nương.”

Lưu Tứ cũng không thèm nhìn tới Liên Yên, trực tiếp đi ra ngoài.

Ngu Hạ lúc này cái gì cũng không biết, thẳng đến tiếng bước chân rõ ràng đến không thể rõ ràng hơn nàng mới bỗng nhiên ngẩng đầu.

Nam nhân mặc một thân long bào minh hoàng, quần áo nhan sắc tươi đẹp chói mắt, nhưng hắn bản chất sống nguội lạnh, cho dù mặc cái gì đều mang theo lệ khí.

Gương mặt này vốn dĩ cực kỳ tuấn lãng nhưng hắn cho người khác các giác áp bách quá nặng, thế cho nên sau khi Ngu Hạ nhìn Lưu Tứ trong lòng tràn đầy sợ hãi, vô tâm chú ý tới dung nhan hắn.

Nàng lui ra sau.

Mặt nước sóng nước lóng lánh, tiếng nước lưu động, cánh hoa hồng nổi lềnh bềnh trên mặt nước, hương hoa hồng hỗn hợp hương hoa súng trên người Ngu Hạ tạo ra hương vị ái mụi.

Ngu Hạ che chở bả vai nhỏ yếu, cảnh giác nhìn về phía Lưu Tứ.

Trong đôi mắt nàng phản chiếu hình bóng Lưu Tứ.

Lưu Tứ cúi người xuống, ở trong nước nhẹ nhàng chạm vào.

Bàn tay hắn so mặt Ngu Hạ còn to hơn, ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, một bàn tay rất đẹp, cũng không suy nhược tầm thường giống con em quý tộc mà rất có lực, hơi không chú ý liền sẽ bị bàn tay này bóp yết hầu, sau đó đang sống sờ sờ bị bóp chết.

Lưu Tứ nhàn nhạt nhìn về phía Ngu Hạ: “Hai ngày này trẫm không ở đây ngươi thực vui vẻ?”

Thân thể Ngu Hạ cứng đờ, nàng lắc lắc đầu: “Không, không có.”

Mấy tháng qua Lưu Tứ cũng không có đánh nàng, cũng không có cưỡng bức nàng, chỉ là thái độ hắn thực lạnh lùng, lạnh đến kết băng.

Lưu Tứ nói: “Lại đây, tới bên chân trẫm.”

Ngu Hạ ở trong nước suối ấm áp không rét mà run, nàng run rẩy một chút, chậm rãi, chậm rãi tới gần Lưu Tứ.

Ngu Hạ biết Lưu Tứ chán ghét mình, nàng cũng sợ Lưu Tứ tận xương, run rẩy tới gần, gần chút nữa, thẳng đến rơi vào lòng bàn tay hắn. Lưu Tứ nâng cằm nàng: “Sợ hãi chán ghét như vậy còn không phải ngoan ngoãn dựa lại đây.”

Tác giả có lời muốn nói: —— cho nam chủ ăn chút thuốc biếи ŧɦái.