Đào quý phi nhìn hắn: “Nhưng ngươi không có lựa chọn khác, hoặc là… Ngươi chỉ có thể làm một hoàng tử bị người ta khinh nhục, hoặc là… Trở thành người trên người.”
Những lời này của Đào quý phi làm Chu Tu Nghiêu híp mắt lại, môi mỏng mím chặt, cánh tay rũ bên người siết lại.
Từ Miêu Miêu nghe, ngây ngốc: Tình ra là tiểu bạo quân cho rằng Chu Đế đã đi rồi nên mới tới lấy về bài vị của Ngọc phi?
Chu Tu Nghiêu không thể không thừa nhận cách làm này của Đào quý phi là tốt nhất, hắn xuất hiện đúng thời cơ này là có lợi nhất với hắn.
Xuất hiện trong lúc Chu Đế đang áy náy càng có thể khiến ông ta thêm áy náy với nhi tử này hơn, nhưng hắn vẫn không thể vui thích nổi.
Mười năm, Chu đế vứt bỏ hắn tự sinh tự gϊếŧ ở cung Ngọc Tâm như một con chó con mèo, nếu hắn muốn mượn mẫu phi để thượng vị, hắn đã làm từ lâu rồi, sẽ không chờ tới bây giờ.
Nhưng hắn không ngờ, bây giờ lại bị Đào quý phi đánh vỡ…
Trong đầu hắn lại hiện lên lời Đào quý phi nói, lại không thể không thừa nhận, bà ấy nói đúng, hắn thật sự không có lựa chọn khác.
Hoặc là, trở thành người trên người; hoặc là, trở thành một bộ xương khô trong tranh đấu hoàng quyền.
Chờ thêm mấy năm nữa, Chu Ngọc Vĩ, hoặc là các hoàng tử có thế lực cường đại khác khi đã có đủ sức để lặng lẽ diệt trừ hắn thì tất cả đã là quá muộn rồi.
Từ Miêu Miêu thấy hơi thở quanh người tiểu bạo quân không đúng lắm, làm một cái chân mèo có đủ tư cách, cần phải an ủi hắn, tương lai Từ gia còn đang chờ ôm đùi mà.
Đương nhiên, hiện tại nghĩ vậy cũng chỉ có mình y, e rằng một lòng của tổ phụ vẫn còn đặt ở chỗ Chu Ngọc Vĩ. Hơn nữa, sợ rằng qua đêm nay, tin tức truyền về Từ phủ, e rằng tổ phụ sẽ bị mất ngủ.
Chỉ là, cho dù bị ảnh hưởng một ít rồi thu tâm lại cũng tốt hơn bị diệt tộc trong tương lai.
Từ Miêu Miêu ôm tâm tư này, khi Chu Tu Nghiêu mang bài vị Ngọc phi rời đi liền nhảy lên, động tác nhanh nhẹn nhảy lên vai Chu Tu Nghiêu.
Đối phương có vẻ hơi sửng sốt, quay đầu, con ngươi đen như mắt đối diện với cặp mắt hai màu vô tội của Từ Miêu Miêu. Y bẹp miệng, cười ngây ngốc khiến lòng Chu Tu Nghiêu mềm nhũn. Hắn nâng tay lên, muốn để Từ Miêu Miêu lại, nhưng cuối cùng vẫn không đành lòng bỏ mèo con là sự an ủi trong lòng mình lại.
Hắn không nhìn vẻ mặt của Đào quý phi ở phía sau, bước ra ngoài.
Chờ đến khi tất cả trần ai lạc định, Đào quý phi mới vô lực ngồi xuống, che miệng ho dữ dội, Tào ma ma vội vàng quý xuống: “Nương nương, ngài không sao chứ?”
Đào Quý Phi lắc đầu: “Vất vả cho ngươi rồi.”
“Lão nô không vất vả... Chỉ là, hiện giờ Cửu hoàng tử cầm bài vị đi, lỡ như hoàng thượng…” Tào ma ma là tâm phúc của Đào quý phi, tâm sẽ hướng về Đào quý phi, không hiểu tại sao nương nương không giữ bài vị kia lại.
Đào Quý Phi lắc đầu: “Không đâu… Ngươi không hiểu, con người hoàng thượng yêu Ngọc phi da diết. Không nhắc tới thì thôi, một khi nhắc tới chọc ra một lỗ hổng, thế gian này… Sợ rằng không ai có thể ngăn chặn.”
Nếu không phải vậy, sao năm đó Chu Đế có thể vứt bỏ anh danh cả một đời, lưng đeo bêu danh cũng phải cướp Ngọc phi vào cung?
Chì vì một hành động của ông ta mà đã hủy hoại của ba người.
Cho nên, sau hôm nay, thế cục trong triều tất sẽ xảy ra thay đổi long trời lở đất.