Chương 38

Cả người bà ta không nhịn được run lên, trán tì xuống mặt đất, không dám lộ ra gương mặt có ba phần giống Ngọc phi của mình.

Trước kia, gương mặt tương tự Ngọc phi chính là cách để bà ta đạt được thù vinh, nhưng giờ khác này, chỉ có đổ thêm dầu vào lửa.

Chu đế im lặng một lúc lâu, sau đó đột nhiên khàn giọng gọi đại tổng quản Vinh Đức Hải đang chờ bên ngoài vào: “Người tới.”

Vinh Đức Hải im lặng chắp tay đi đến ngoài nội điện, khom mình hành lễ: “Có lão nô.”

Chu Đế khoát tay: “Mang Từ Phi hồi cung, không có trẫm phân phó, không cho phép ra cung.”

Chu Đế vẫn chưa nói trừng phạt như thế nào, nhưng không có hạn chế.

Này phải xem tâm trạng của ông ta, bỏ hay không bỏ chỉ trong một ý niệm của đế vương.

Từ Phi mặt trắng bệch suy sụp nằm trên đất, không biết là may mắn hay ai oán.

Mười mấy năm… Bà ta cho rằng ít nhất trong lòng ông ta, bà ta có một vị trí nhỏ, cuối cùng, lại chỉ là một hàng thay thế.

Vĩnh sinh vĩnh thế đè xuống dưới An Ngọc Liên, không thể xoay người.

Từ Phi chật vật bị kéo xuống, Đào quý phi vẫn luôn không lên tiếng, rũ mát, trong mắt hiện lên tia lạnh.

Bà ấy vốn không muốn tham dự vào tranh đấu quyền thế trong hậu cung, nhưng nếu có người không muốn bà ấy sống tốt, vậy bà ấy cũng không ngại quấy vũng nước đυ.c này đυ.c càng thêm đυ.c.

Đây là lần đầu tiên Từ Miêu Miêu cảm nhận được rõ ràng tranh đấu chém gϊếŧ của nữ nhân trong hậu cung, mặt mèo ngáo ngơ ôm chân nhỏ. Khi Đào quỳ phi quỳ xuống, bà ấy đã đặt y sang một bên.

Từ Miêu Miêu ngoan ngoãn nằm trên ghế, vô thanh vô tức, không ai phát giác ra sự tồn tại của y.

Từ Miêu Miêu cắn móng vuốt thịt, cặp mắt hai màu trống rỗng nhìn bài vì Ngọc Phi. Y không ngờ tiểu bạo quân lợi hại đến thế, vậy mà có thể nhanh chóng tìm được thứ này, chỉ là sau đó lại nghĩ, e rằng… Hắn đã âm thầm chuẩn bị rồi chứ?

Nhưng, hậu cung này đề phòng nghiêm ngặt, tiểu bạo quân sao có thể làm được bài vì này?

Bên trên có sơn ấn mạ vàng, chữ viết trông như được được đại sư khắc lên chứ không phải từ một hài động…

Đây…

Từ Miêu Miêu nghiêng đầu, nghi vấn xẹt qua trong đáy lòng, còn chưa đợi Từ Miêu Miêu nghĩ ra gì liền nghe thấy ngoài điện truyền tới tiếng vang đánh vỡ sự yên lặng trong điện: “Hoàng thượng, cửu hoàng tử nói quý phi nương nương cho gọi ngài ấy tới, dò hỏi có chuyện gì, có cho vào hay không?”

Chu đế nghe được xưng hô “cửu hoàng tử” này, sửng sốt thật lâu, sau đó mới nhớ ra đây là hoàng tử Ngọc Phi sinh cho ông ta.

Khuôn mặt tuấn tú của ông ta lập tức trắng bệch, vỗ về mặt bàn, vẫn chưa nói gì.

Đào Quý Phi rũ mắt: “Hoàng Thượng…”

Chu Đế khàn giọng, vẻ mặt phức tạp hỏi bà ấy: “Nàng gọi hắn tới cung Đào Nhiễm làm gì? Vì sao cố tình là ngày hôm nay?”

Đào quý phi: “Hoàng thượng thứ tội, nửa tháng trước vì cử hoàng tử cứu Tuyết Đoàn nên thần thϊếp mới tiếp xúc với hắn, biết được hắn sống không tốt, vì Tuyết Đoàn nên đối xử tốt với hắn hơn vài phần. Nghĩ đến một thời gian nữa là ngày giỗ của Ngọc Phi nên… nên muốn hắn chuẩn bị rồi đến tế bái. Khi Ngọc Phi xảy ra chuyện, hắn còn nhỏ như vậy, sợ là… không biết chuyện gì.”

Lời Đào quý phi chọc trúng chỗ đau của Chu đến. Ông ta nghĩ đến hoàng tử nho nhỏ mềm mại năm ấy, mười năm này ông ta cố gắng chọn cách quên đi, chỉ sợ… chỉ sợ…