Chương 3: Hoa khôi giảng đường x Lão bảo vệ cổng (2)

Nguyên chủ hay thấy Mẫn Quyền ở cổng trường, vào hai lần mỗi ngày, Mẫn Quyền thường chạy bộ ở sân thể dục của trường vào mỗi 6 giờ buổi sáng, tối đến lại đi tản bộ trên đường hoa tử đằng, đây sẽ là hai cơ hội tốt cô có thể ngẫu nhiên gặp được ông ấy.

Hạ quyết tâm, Vu Oánh Oánh liền xin ba mẹ gì mà ngày nào cũng đi đi về về rất phiền phức, cô còn muốn chăm chỉ học tập nên dọn tới trọ tại trường luôn.

Ba mẹ Vu chỉ có một đứa con gái bảo bối là cô, từ khi còn nhỏ đã cưng chiều cô hết mực, bây giờ nghe con gái nói như thế liền gật đầu đồng ý khỏi suy nghĩ, còn đặc biệt nói trước với trường một tiếng để cô được một phòng riêng ở ký túc xá.

Ngay ngày hôm sau dọn đồ đạc vào phòng, cô liền chuẩn bị một chút kế hoạch câu dẫn lão bảo vệ này. Từ cốt truyện có thể thấy được ngay từ đầu Mẫn Quyền chỉ cảm thấy Vu Uyển Oánh giống với người vợ đã khuất của mình, nên ông muốn bảo vệ thật tốt cho cô gái nhỏ này chứ không có lấy một suy nghĩ không an phận nào, lúc sau tận mắt nhìn thấy cô gái nhỏ chết thảm, ông cảm thấy như mình lại đánh mất đi người thương một lần nữa nên mới điên cuồng đến mất lý trí như vậy.

Thật ra mọi nhất cử nhất động của Vu Uyển Oánh đều nằm trong tầm khống chế của ông nhưng chẳng qua ở đời trước cô rất ghét Mẫn Quyền, chưa lúc nào cho ông sắc mặt tốt.

Sắc trời chạng vạng dần buông xuống, Vu Oánh Oánh giặt khăn tắm sạch sẽ bằng nước ấm rồi thay quần áo đi ra ngoài.

"Nhắc nhở ký chủ, mục tiêu công lược cách 100m ở phía trước."

Thu được tin tức, Vu Oánh Oánh cố ý bước nhanh chân, sau đó đυ.ng phải một người như trong dự kiến, thân mình cô theo quán tính ngã xuống.

Mẫn Quyền đang suy nghĩ chút việc nên không chú ý xung quanh, chứ không có khả năng ông lại không hay biết Vu Oánh Oánh đang tới gần như vậy.

Dưới ảnh đèn mờ mờ, thấy cô bé sắp ngã xuống đất, ông liền bắt lấy kéo cô lại, vì giật mình nên ông dùng quá sức làm cô bé bị kéo ngã nhào, đè lên người ông.

Đôi môi anh đào kia dán lên môi ông, ông còn cảm nhận được hai đống thịt mềm mềm trước ngực cô đè nặng mình, mà tay lãovì đỡ cô nên cũng đang ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh ấy.

Mặt Vu Oánh Oánh đỏ bừng nhanh chóng bò dậy, sau đó chạy đi.

Không còn người đẹp hương thơm, Mẫn Quyền dần khôi phục lại tinh thần, không khí xung quanh tràn ngập mùi hương của cô bé làm tâm tình ông có chút rung động.