Chương 15
Khi Cừu Liệt hoàn toàn thanh tỉnh, đã ngồi trên ghế trong phòng mình, Rita đứng trước mặt anh, cầm áo choàng đang muốn phủ thêm cho anh.
“Tôi lại làm ra chuyện gì?” Anh trong mờ mịt có chút bất an. Tước Lợi Nhi đâu? Cô ấy trốn chưa?
Rita chầm chậm đến gần anh, hai tay ôm lấy cổ anh, yêu kiều dựa vào vòm ngực trần của anh.
“Không có gì, anh chỉ làm chuyện Phương Tư muốn anh làm mà thôi.” Môi cô ta hôn xuống cơ ngực của rắn chắc.
“Chuyện gì?” Anh cau mày đẩy cô ta ra, chậm rãi mặc áo bào trắng vào.
“Mỗi lần anh không tự nguyện biến thành báo đen, liền nhớ không thể nhớ chuyện gì đã xảy ra, đúng không?” Rita cười lạnh.
“Cô có trả lời vấn đề của tôi hay không?” Anh lạnh lùng hỏi, trong mắt đã có tức giận.
“Vậy anh trả lời vấn đề em hỏi trước đã, vì sao anh vì Tước Lợi Nhi kia mà phản bội Phương Tư.” Rita hỏi lại.
“Đó không phải phản bội, cô ấy đã cứu tôi, tôi hồi báo cô ấy mà thôi.” Cừu Liệt nói qua loa.
“Đã cứu anh? Khi nào?”
“Lần trước khi lùng bắt phản đồ, là cô ấy cứu tôi lúc trúng đạn.”
“Cũng bởi vì việc này, anh mặc kệ nguyên nhân cô ta lẻn vào hội, còn muốn bảo vệ cô ta, cứu cô ta?” Rita không tin nguyên nhân lại đơn thuần như vậy.
“Đúng vậy.” Anh nghiêng mặt, lười nói thêm.
“Như vậy, anh đã hồi báo cô ta, anh ở tế đàn cứu cô ta một lần, lần này anh không có lý do gì để nhúng tay chứ?” Rita chờ mong thấy vẻ mặt của anh khi nhìn thấy Tước Lợi Nhi.
“Có ý gì?” Cừu Liệt trong lòng chấn động, vươn tay kéo lấy tay cô ta.
“Hung dữ như vậy làm gì? Là anh tự tay bắt cô ta về, đêm nay Phương Tư muốn dùng máu cô ta tế báo thần!” Rita vui sướиɠ khi người gặp họa nở nụ cười.
“Cái gì?” Cừu Liệt khó nén vẻ mặt vô cùng lo lắng, anh nắm chặt tay Rita, lớn tiếng truy vấn: “Cô ấy bị nhốt ở đâu?”
“Anh nên đi soi gương xem, bộ dáng hiện tại anh rất giống đang lo lắng cho người yêu, Cừu Liệt, anh sẽ không yêu cô ta chứ?” Rita cười lạnh trừng anh.
“Đừng nói bậy! Tôi chỉ thiếu cô ấy một phần nhân tình, muốn trả cho xong mà thôi.” Anh phản bác.
“Phải không?” Trực giác phụ nữ khiến Rita nhìn ra anh không được tự nhiên, tâm phút chốc bị ghen tị làm cháy sạch.
“Nói cho tôi biết cô ấy ở nơi nào!” Anh không có tâm tình mà lôi thôi với cùng cô ta.
“Em khuyên anh tốt nhất đừng gặp cô ta, bởi vì…… hiện tại cô ta căn bản là xấu đến nhận không ra hình người!” Rita hất tay anh ra, không định trả lời vấn đề của anh, xoay người mở cửa muốn đi.
“Rita!” Anh kêu cô a.
“Anh chờ xem máu cô ta tiến vào dạ dày Phương Tư đi! Cừu Liệt. Phương Tư nói, máu của một xử nữ có linh lực hơn mười cô gái bình thường, đêm nay nha đầu kia chết chắc rồi.” Quăng ra những lời ngoan độc, Rita đẩy cửa rời đi.
Cừu Liệt lo lắng đứng tại chỗ, bị một loại ưu phiền khó hiểu cắn xé thần kinh. Lời Rita nói có ý gì? Chẳng lẽ Phương Tư đã biết thân phận của Tước Lợi Nhi?
Anh vội vàng lao ra khỏi phòng, vô cùng lo sợ đi xuống tù thất ngầm ở lầu một. Hầm ngầm cổ bảo bị Phương Tư chia thành vài gian thạch thất, âm u ẩm ướt không nói, bên trong còn bị Phương Tư hạ cổ chướng, nhiều người bị giam trong đó chịu không được một đêm liền lâm vào hôn mê.
Anh trông thấy Tước Lợi Nhi nằm trên cỏ trong gian thạch thất thứ ba, bật thốt lên: “Tước Lợi Nhi!”
Tước Lợi Nhi hình như đã ngất đi, không có phản ứng.
Anh vội vàng đưa mật mã vào máy tính ngoài thạch thất, mở cửa đá đi vào, ngồi xổm xuống muốn gọi tỉnh cô. Nhưng mà, khi tay anh chạm vào vết móng vuốt máu chảy đầm đìa trên lưng cô, một cảm giác run rẩy từ lưng anh chạy lên ót, cơ hồ khiến đầu óc anh đông lại.
“Ông trời!” Anh kinh suyễn một tiếng, run rẩy xé mở áo cô, đối với vết thương trên lưng cô lại hiểu rất rõ.
Là anh! Kiệt tác của báo đen! Không ngờ anh lại làm cô bị thương thành như vậy!
Trên lưng mềm mại trắng nõn của cô nổi bật vài vết máu da tróc thịt bong đều lên án tội trạng của anh, anh chỉ cảm thấy ngực cứng lại, đau đớn giống như kim đâm vào gan ruột anh làm anh không nói nên lời, khiến anh gần như muốn điên cuồng.
Nhất định lại là dây xích tác quái! Anh nên sớm biết, Phương Tư lợi dụng anh truy săn Tước Lợi Nhi, anh bị buộc phải biến thân, cùng sử dụng sóng âm tần số cao kí©h thí©ɧ dã tính của anh, đem lý trí anh tất cả đều che mất.
“Tước Lợi Nhi……” Tại sao có thể như vậy? Nhẹ nhàng nâng mặt cô, anh đau lòng nhìn cô hai má tái nhợt cùng môi không có huyết sắc. Lời nói tự tin vang vang cùng khuôn mặt xinh đẹp ngây thơ bị vẻ khốn đốn khi bị nhốt thay thế, hiện tại cô không phải người nối nghiệp tập đoàn tài chính Ngải thị, không phải Thần Toán của câu lạc bộ linh lực, cô chỉ là cô gái yếu đuối bị thương……
Đáng chết!
Anh tự trách đem đầu cô ôm vào lòng mình, trong lòng hiện lên ý muốn bảo vệ chưa bao giờ có.
Anh muốn bảo vệ cô! Muốn chăm sóc cô! Muốn nhìn cô vĩnh viễn vui vẻ, bình an khỏe mạnh ở trước mặt anh chống đối anh, thuyết giáo anh……
Đây là tâm tình gì? Anh không biết, chỉ là anh hiểu rất rõ, lúc này đây, hận ý trong lòng anh đối với Phương Tư và Tịnh Linh hội đã ngủ đông nhiều năm càng sâu thêm.
Cơn sóng phẫn nộ bị đè nén đã lâu, cuối cùng cũng phá tan lưới sắt!
Tước Lợi Nhi giật mình tỉnh lại, chậm rãi mở mắt, không quá rõ giờ phút này mình đang ở nơi nào.
“Tước Lợi Nhi!” Cừu Liệt kinh hỉ gọi cô.
“Cừu…… Cừu Liệt……” Cô nháy mắt mấy cái, lúc này mới thích ứng mùi nặng nề cùng bóng tối trong thạch thất.
“Cô cảm thấy như thế nào?” Đến gần cô, anh cũng không biết một cô gái yếu ớt cũng có thể chinh phục lòng đàn ông.
“Tôi…… đau quá……” Tước Lợi Nhi hữu khí vô lực nói, giật mình nghĩ đến chuyện xảy ra trước khi bị thương.
“Đừng nhúc nhích, lưng cô…… bị tôi làm bị thương……” Anh cảm thấy rất có lỗi.
“Lưng…… đúng vậy…… anh khi đó……” Cô nói nhỏ như muỗi kêu.
“Thật xin lỗi, nếu tôi bị sức mạnh của dây xích kích biến thân, sẽ biến thành công cụ gϊếŧ người tàn bạo của Phương Tư……”
“Dây xích?” Cô giương mắt nhìn dây xích đen của anh một cái, nhưng lại phát giác ngay cả làm động tác nhỏ này cũng khó khăn.
“Đó là một dụng cụ máy tính tinh vi, là Phương Tư làm, ông ta dùng dây xích này khống chế hành động của tôi, trừ phi có mật mã, nếu không……” Vuốt chiếc gông xiềng trên cổ đã bị buộc đeo từ khi sáu tuổi, anh lại rơi vào phiền muộn thường xuất hiện.
Phương Tư tạo ra dây xích kim loại này, bên trong có thiết bị cảm ứng tần số cao cùng máy nhận tín hiệu, ông ta dùng thứ này để nắm giữ nhất cử nhất động của Cừu Liệt. Những năm gần đây, Cừu Liệt không phải chưa từng nghĩ tháo ra, nhưng muốn tháo dây xích này xuống, nói về phần mật mã, đây là mật mã Phương Tư tự mình đưa vào, anh nghiên cứu nhiều năm vẫn không thể tổ hợp ra đáp án. Ngoài ra, Phương Tư đã cảnh cáo anh, trăm ngàn lần đừng nghĩ dùng sức mở dây xích, nếu không bom áp suất giấu trong dây xích sẽ tự động phát nổ, đến lúc đó, đứt cũng không chỉ dây xích, còn bao gồm cổ anh.
“Mật mã?” Thì ra muốn cởi bỏ dây xích còn phải có mật mã.
“Đúng vậy.”
“Phương Tư là tên khốn…… kiếp, Cừu Liệt…… đừng…… tiếp tục đến nơi…… nơi ông ta phái đi……” Đầu Tước Lợi Nhi tựa vào khuỷu tay anh, khuyên anh thoát ly Phương Tư.
“Tôi sẽ, nhưng trước hết tôi phải cứu cô…… tôi nhất định phải cứu cô rời khỏi nơi này!” Muốn thoát ly Phương Tư không dễ dàng, nhưng anh có thể đưa cô rời đảo Báo trước.
“Tôi hiện tại…… căn bản không đi được……” Cô lúc này chỉ trở thành gánh nặng mà thôi! Tước Lợi Nhi thở dài trong lòng, không nghĩ tới cô cũng có lúc mặc người chém gϊếŧ như thế này.
“Đó không phải là vấn đề, tôi đi lấy thuốc đến băng bó giúp cô.”
Thuốc? Tước Lợi Nhi linh quang chợt lóe, chặn lại nói: “Đợi chút…… trong túi áo…… của tôi…… có bình thuốc màu vàng, anh giúp tôi bôi lên……”
Cừu Liệt nghe vậy từ túi áo mật trong áo bó sát người của cô lấy ra một bình nhỏ màu vàng, anh nhớ rõ khi anh bị thương, cô chính là dùng bình thuốc này giúp anh chữa thương.
Anh nhẹ nhàng đem thuốc bột rắc vào vết thương trên lưng cô, hy vọng thuốc này có thể phát huy hiệu lực giống lần trước.
Bởi vì vết thương phân bố rộng khắp, thuốc thoáng cái đã hết, anh đem bình không giao vào tay cô, thấp giọng nói: “Thuốc quá ít, vết thương quá lớn, mỗi một chỗ chỉ có một chút, như vậy đủ sao?”
“Có thể…… thuốc chữa thương….. quản lý cho…… chỉ cần một ít…… cũng rất hữu hiệu……” Cô cảm thấy lưng đau đang dần dần giảm bớt, hiện tại duy nhất làm người ta thấy không khoẻ chính là mùi ghê tởm tràn ngập trong không khí.
“Tối hôm qua cô nên trốn đi trước khi Phương Tư xuất hiện……” Thấy cô không còn nhíu chặt mày nữa, anh mới hơi thả tâm.
“Tôi vốn định thử…… thử thực lực Phương Tư…… nhưng mà…… tôi không nghĩ tới ông ta lại lợi hại như vậy……” Cô thỉnh thoảng nhớ đến lúc sức mạnh của mình hoàn toàn biến mất.
“Ta từng nói với cô ông ta có ma lực, cô không nghe!” Nghe qua giống quở trách, nhưng trong giọng nói của Cừu Liệt có nhiều sự lo lắng hơn.
Tước Lợi Nhi đối với giọng điệu quan tâm của anh cảm thấy kinh ngạc, cô cũng không ngốc, tuy rằng đối với tình yêu vẫn là người học nghề, nhưng cùng Huyễn Dạ Thần Hành và Lôi Xiết ở chung lâu, ý nghĩa biểu tượng của nhiều động tác nhỏ của đàn ông bình thường cô cũng có thể đoán ra bảy, tám phần.
Mà hiện tại không phải cô mẫn cảm, cô bỗng nhiên phát hiện lời nói hành động của Cừu Liệt đối với cô so với trước kia lại có thêm sự dịu dàng nói không nên lời, trong bóng tối thấy không rõ vẻ mặt anh, nhưng cô có thể cảm nhận được sự quan tâm cùng chú ý của anh đối với cô.
Vì sao anh lại quan tâm an nguy của cô như vậy? Chẳng lẽ…… anh đối với cô……
Có thể sao?
Cô đột nhiên nghĩ đến mình lưng ý rần dựa vào trước người anh, còn nhờ anh giúp mình bôi thuốc, một cảm giác thẹn thùng khô nóng liền không thể ngăn chặn truyền khắp toàn thân, ngay cả tim đập cũng loạn nhịp.
Má ơi! Đây là như thế nào? Cô vội vàng muốn ngăn chặn cảm giác kỳ dị này, nhưng căn bản không có lực, chỉ có thể khẩn cầu Cừu Liệt đừng nghe thấy tiếng tim đập vang tận mây xanh của cô.
“Tôi…… tôi cảm thấy kỳ quái, lúc ấy…… tôi vừa nghe Phương Tư gọi tôi…… liền cả người vô lực……” Cô vội vàng tìm đề tài chuyển hướng tâm tư mình đi xa.
“Đây là một trong những ma lực của Phương Tư, ông ta chỉ cần gọi tên đầy đủ của người nào đó, mà người kia cũng nghe thấy, cũng hưởng ứng, lập tức sẽ bị ‘hàng phục chú’ của ông ta bắt lấy, khó có thể thoát thân.” Cừu Liệt giải thích, anh đại khái cũng đoán được nguyên nhân Tước Lợi Nhi không dùng niệm động lực bỏ trốn.
“Hàng phục chú?” Đây là pháp lực gì? Tước Lợi Nhi trầm ngâm. Cô về sẽ hỏi quản lý một chút, đến tột cùng Phương Tư có được là pháp thuật hay là linh lực?
“Tôi thấy qua ông ta dùng rất nhiều thứ, duy nhất có thể tránh là chiêu này, chính là đừng cho ông ta biết tên thật, hoặc khiến mình biến thành kẻ điếc.”
“Thì…… ra là như thế, mọi người…… đã quen nghe thấy người khác…… kêu tên…… mình…… tự nhiên sẽ có phản ứng…… ông ta chính là…… lợi dụng việc này…… trói buộc người……” Nói ngắn ngủn mấy câu, cô đã hít thở không thông.
“Đừng quá dùng sức nói chuyện, trong không khí nơi này có độc, hít vào nhiều, thể lực của cô sẽ không chịu được.” Anh nhịn không được vươn tay che mũi miệng cô cảnh cáo cô.
Bàn tay to ấm áp của anh có mùi yên thảo nhàn nhạt, như có như không dán vào cánh môi mềm mại của cô, cô bị động tác này khiến cho càng luống cuống.
Anh cũng bị hơi nóng do cô thở ra làm lòng bàn tay ngứa ngấy, trong lòng rung động, tay chân không yên, thiếu chút nữa liền không khống chế được nâng cằm cô lên, dùng miệng cảm thụ đôi môi anh đào tiên diễm của cô.
Hai người xấu hổ sau một lúc lâu, cô không biết lấy đâu ra sức lực, đẩy anh ra, giãy dụa ngồi xuống, cúi đầu thở dốc nói: “Tôi…… tôi tốt hơn nhiều……”
“Cẩn thận!” Cừu Liệt đỡ lấy cô đang lắc lư, liều mình che dấu khát vọng ôm cô trong nội tâm.
Anh thừa nhận anh thích cô, nhưng vậy thì sao chứ? Người có thể chất đặc dị như anh vốn không thể yêu bất cứ ai, vạn nhất ngày nào đó dã tính của anh bộc phát gϊếŧ luôn người mình yêu thì phải làm sao?
Tước Lợi Nhi đương nhiên không biết anh trong lòng giãy dụa, cô chỉ để ý quần áo mình không chỉnh tề.
“Có thể hay không…… phiền anh…… cho tôi mượn bộ quần áo……” Trời ạ! Cô làm sao vậy? Trước kia cô cũng sẽ không ở trước mặt đàn ông nhăn nhăn nhó nhó a!
“Cô tạm thời đừng nóng vội. Nghe đây, Phương Tư muốn ở đêm khuya bắt cô huyết tế, bọn họ sẽ giúp cô thay áo bào trắng, đến lúc đó cô sẽ bị đưa đến tế đàn, hai cái máy trợ thính này cô nhét vào trong tai trước đi, sau đó đừng làm gì cả, nghe bọn họ chỉ thị, biết không?” Thu hồi tâm thần, Cừu Liệt lấy ra một bộ máy trợ thính giao cho cô.
“Anh muốn…… làm gì?” Cô nhìn anh, trong bóng đêm, ánh mắt của anh tỏa ra ánh sáng mê huyễn.
“Đến lúc đó cô sẽ biết.” Anh mỉm cười, vỗ vỗ khuôn mặt cô như muốn trấn an cô. “Tin tôi, lần này tôi nhất định sẽ giúp cô đi khỏi đây.”
“Đừng…… mạo hiểm……” Nếu có thể, cô thật hy vọng có thể giúp đỡ. Lúc này đây nhiệm vụ cô xem như gặp hạn vấp ngã, người không cứu ra, bản thân suýt nữa bỏ luôn tánh mạng.
“Cuộc sống không phải là một hồi mạo hiểm sao? Tôi không quan tâm.” Cừu Liệt hào khí nói xong, lại nhìn cô một lúc lâu, lại ra khỏi thạch thất, trở lại phòng mình.
Anh nhất định phải để cô bình an rời khỏi nơi này, cho dù cùng Phương Tư trở mặt cũng không tiếc.
Tước Lợi Nhi bị thương kích khởi tức giận trước nay chưa từng có của anh, nhưng dưới cơn thịnh nộ, anh vẫn chưa phát hiện địa vị cô trong lòng anh đã vượt xa tất cả…