Chương 40: Buổi hẹn hò khúc chiết của Cuộn Cuộn …

Phần 97

Vào lần hẹn hò thứ hai, Nguyễn Nhu đã tìm được một con cáo cái thông minh cho Cuộn Cuộn. Cô ấy có bộ lông trắng giống như Cuộn Cuộn. Đôi mắt cô ấy ánh lên tia sáng thông minh khi cô ấy chuyển mắt. Cô ấy chỉ cao bằng vai của Cuộn Cuộn. Đứng cùng nhau là một kết hợp hoàn hảo.

Con cáo cái này ban đầu rơi vào bẫy do Nguyễn Nhu đặt, Nguyễn Nhu thấy đẹp lông mềm mượt nên động tâm muốn cho Cuộn Cuộn làm cô dâu. Vừa lúc cáo cái bị thương ở chân, Nguyễn Nhu không phải lo lắng về việc liệu nó có chạy trốn hay không.

Đêm đó, Nguyễn Nhu chỉ đơn giản băng bó vết thương ở chân của con cáo cái rồi gửi nó đến hang của Cuộn Cuộn. Cuộn Cuộn dường như rất quan tâm đến người bạn mới này. Cậu đáng giá đi quanh nó vài lần. Ấn tượng đầu tiên không tồi.

Nhìn vào phản ứng của Cuộn Cuộn, Nguyễn Nhu nghĩ việc này hôm nay có thể thành. Cô không thể không hạnh phúc thay cho Cuộn Cuộn. Cô lại tặng miễn phí mấy con mồi béo tốt cho Cuộn Cuộn và cáo cái làm quà cưới. Sau đó, lưu luyến rời khỏi hang.

Sáng sớm ngày thứ hai, Nguyễn Nhu vẫn thức dậy sớm để điều tra tình hình của hang Cuộn Cuộn.

Cuộn Cuộn cuộn mình đang ngủ ở một góc, vùi sâu cái đầu nhỏ vào ba cái đuôi của mình ngáy ngủ. Cáo cái đáng lẽ được gắn bó với cậu từ lâu đã mất tăm tích. Con mồi món quà cưới đã biến mất.

Nguyễn Nhu không khỏi cảm thấy chán nản, bước tới vỗ Cuộn Cuộn thức giấc, lớn tiếng hỏi: "Con cáo đó ở đâu !? ... Cậu lại ăn nó rồi sao !?"

Cuộn Cuộn từ trong giấc ngủ tỉnh lại, ngây ngô lắc tai, nhưng cậu không làm gì cáo cái.

“… Cô ấy đã đi đâu?” Nguyễn Nhu hỏi.

Cuộn Cuộn duỗi chân ra, dửng dưng chỉ vào cửa hang, nghĩa là nửa đêm con cáo cái đã bỏ chạy.

Nguyễn Nhu cau mày, nhìn quanh và hỏi, "... Còn quà cưới thì sao? Tại sao nó lại biến mất?"

Cuộn Cuộn lại duỗi chân ra và chỉ vào cái lỗ trên mặt đất, nghĩa là chúng đã bị con cáo cái bắt cóc đi rồi.

... Nguyễn Nhu tức giận đến mức muốn đập vào tường, cô vung nắm đấm tức giận nói: "Ahhhhhhhhh! Không phải mất phu nhân lại thiệt quân sao !!"

Cuộn Cuộn thút thít thu mình vào góc tường.

Chao ôi … Bạn lữ tốt này thật sự không dễ tìm, quá ôn nhu dễ dàng bị ngươi ăn chỉ còn xương cốt, quá lanh lợi lại tra không để người ta chút cặn.

Phần 98

Sau đó, Nguyễn Nhu đã bắt một con hươu cao cổ về cho Cuộn Cuộn.

Con hươu cao cổ này bản chất trung thực, ngoan ngoãn và cư xử tốt, nhưng nó rất hung dữ khi nổi giận, nó chắc chắn có thể bảo vệ mình trước kẻ thù. Vì vậy Nguyễn Nhu không cần lo lắng nó sẽ bị Cuộn Cuộn ăn thịt, cũng không cần lo lắng nó sẽ cõng "sính lễ" và cao chạy xa bay.

Điều đáng xấu hổ duy nhất là con hươu cao cổ đầu quá lớn để chui vào hang của Cuộn Cuộn, nếu nó muốn hẹn hò với Cuộn Cuộn thì chỉ có một cách.

Cô ta vươn chiếc cổ thon dài của mình vào trong hang, đợi mời được Cuộn Cuộn ra bên ngoài hang, họ cùng nhau đi dạo trong rừng.

Nguyễn Nhu không có việc gì sẽ bí mật theo dõi Cuộn Cuộn và hươu cao cổ, theo dõi sự tiến triển của họ bất cứ lúc nào. Cô không thể xác định Cuộn Cuộn có thích hươu cao cổ hay không, bởi vì Cuộn Cuộn dường như đều nhiệt tình với bất kỳ con vật nào và không bao giờ tỏ ra chán ghét.

Còn hươu cao cổ đối với Cuộn Cuộn thì sao? ... Có vẻ bình bình đạm đạm, mặc dù cô ta vẫn theo sát Cuộn Cuộn một tấc không rời, nhưng trước sau chưa bao giờ nảy sinh bất cứ động tác tình nhân nào.

Cặp đôi này giống như Nguyễn Nhu trước kia, Hai bên không có gì cảm tình, sau khi gặp mặt thì cùng ăn cơm theo nghi thức, cùng đi dạo...

Nhưng Nguyễn Nhu không vội, không phải có câu là lâu ngày sinh tình sao? Cô tin rằng Cuộn Cuộn và hươu cao cổ ở bên nhau lâu, và họ có thể tạo ra những tia lửa tình yêu bằng cọ sát với nhau.

Điều duy nhất khiến cô hơi buồn là hươu cao cổ không muốn gặp cô lắm, hễ gặp cô là xịt mũi, đạp chân, thái độ không thân thiện như nhìn thấy tình địch vậy... Vì thế Nguyễn Nhu không dám một mình tiếp cận hươu cao cổ, cô thất vọng nghĩ, ban đầu ước vọng mình có thể được lên cổ con hươu cao cổ để chơi cầu trượt, nhưng giờ điều đó dường như là không thể.

Sau đó Nguyễn Nhu lại tưởng tượng điều đó, thấy ba cái đuôi của Một Hai Ba thẳng lên với nhau, sau đó kéo dài ra một chút thích hợp hơn, nó cũng có thể được sử dụng làm cầu trượt cho cô. Cô đã thử thực hành vài lần và cảm thấy rằng chiếc đuôi này thoải mái hơn là ngồi trên cầu trượt thật, độ dài có thể kéo dài hoặc thu ngắn tùy ý. Chỉ đáng thương chiếc đuôi lông của Một Hai Ba, lúc nào cũng rối bù lên bởi mông cô.

Nguyễn Nhu đã đề cập với Một Hai Ba cuộc hẹn hò của Cuộn Cuộn, vì vậy Một Hai Ba cũng biết điều chút ít về nó. Ban đầu anh không để tâm đến vấn đề này, nhưng không hiểu sao một ngày nọ, anh đột nhiên yêu cầu được gặp ứng viên “con dâu” này.

Nguyễn Nhu bảo Cuộn Cuộn mang hươu cao cổ đến để Một Hai Ba xem xét. Mọi người cùng nhau đi cắm trại để tạo mối quan hệ tốt.

... Vốn dĩ chỉ nghĩ đơn giản mà ăn một bữa cơm, làm quen một chút, nhưng Nguyễn Nhu phát hiện trong bữa ăn, Hươu cao cổ tiểu thư liên tục nhìn trộm khuôn mặt Một Hai Ba, cái đuôi dài mảnh mai của cô ta ngoe nguẩy vui vẻ, thiếu chút nữa đập rơi chiếc đùi gà to bự trên tay Cuộn Cuộn!

Nguyễn Nhu cảm thấy khó hiểu trước điều này, cô làm một phép thử, xé một miếng thịt nướng nhỏ trên tay và đưa lên miệng Một Hai Ba ngửi thấy mùi thơm thì quay đầu lại, nuốt miếng thịt nướng vào miệng rồi thè lưỡi liếʍ quạnh miệng Nguyễn Nhu một cách trìu mến.

Quả nhiên, Hươu cao cổ tiểu thư nhất thời mất bình tĩnh, cô ta bắt đầu khịt mũi, tức giận nhìn chằm chằm vào Nguyễn Nhu, ánh mắt giống như đang nhìn đối thủ của mình.

Nguyễn Nhu không bình tĩnh được nữa, cô nắm chặt trong lòng và gào lên: Ôi, thật tốt khi ngươi coi ta như tình địch!! Nhưng đối tượng để ngươi ghen không thể là "cha" của ngươi! !

Hôm sau ăn xong, Nguyễn Nhu vội vàng yêu cầu Cuộn Cuộn chia tay với Hươu cao cổ tiểu thư kia, kẻo cô con dâu sau khi cưới về sẽ không bám chồng mà lại mải mê cướp bố chồng với mẹ chồng là cô hàng ngày.

Cuộn Cuộn làm theo lời của Nguyễn Nhu mà không hề nghĩ ngợi gì, cắt đứt liên lạc với Hươu cao cổ tiểu thư ... Từ góc độ này, anh chàng này thực sự không quá coi trọng buổi hẹn hò này..

Sau đó, Nguyễn Nhu không dám tìm vợ cho Cuộn Cuộn nữa, cô cảm thấy chuyện này nên thuận theo tự nhiên để Cuộn Cuộn tự do yêu đương. Vả lại, cậu cũng mới thành niên, nên chưa vội tính chuyện cưới xin.

Phần 99

Mấy ngày nay trong rừng mưa liên tục, có lúc mưa rền gió dữ, có lúc mưa phùn kéo dài, tóm lại trời không quang mây không tạnh.

Nguyễn Nhu tranh thủ mấy ngày này lười biếng, ban ngày ít khi ra ngoài, làm tổ trong vỏ trứng ngủ bù, buổi tối dậy đi ăn chút gì đó. Mặc dù Một Hai Ba vẫn thường xuyên chạy vào rừng, chỉ đi đánh nhau theo nhóm, về cơ bản cũng không đi săn nhiều lắm, bây giờ anh và Nguyễn Nhu dựa vào một số động vật săn được trước đó cất trong hang để làm thức ăn.

Hôm nay cũng vậy, sáng sớm Một Hai Ba đã dậy chui ra khỏi hang, lao vào màn mưa, chuẩn bị tìm Thú tam trường kéo bè kéo lũ đánh nhau.

Mà Nguyễn Nhu ngủ một mình đến trưa mới tỉnh dậy, ánh sáng bên ngoài rất ảm đạm, bầu trời bị mây đen đè nặng, thỉnh thoảng có sét đánh. Hang đất thậm chí còn tối hơn, tầm nhìn của Nguyễn Nhu mơ hồ, cô suýt ngã khi trèo ra khỏi vỏ trứng.

Cô đỡ vỏ trứng miễn cưỡng đứng vững, hai tay duỗi ra như một người mù mò mẫm tìm phương hướng, một lúc lâu sau mới bước đến lối vào của hang đất.

Tối qua Một Hai Ba vừa rút hết nước mưa trong hang, giờ ở đây lại có thêm một bãi nước sâu nữa, nhưng cửa hang đào rất sâu nên sẽ không ảnh hưởng gì đến chỗ Nguyễn Nhu và Một Hai Ba ngủ. Chỉ là hiện tại ra vào, có chút không thuận tiện cho lắm.

Nguyễn Nhu cầm một chiếc ô, chui ra khỏi hang bước ra ngoài, sửng sốt.

Trong mắt một mảnh là nơi sinh sống của Thú tam trường nên rất trống trải, bên phải là biển rộng hơn. Nhìn chung, ngoại trừ khu rừng phía sau, tất cả những nơi Nguyễn Nhu có thể nhìn thấy đều là một đường thẳng tắp, không hề có một chút chỗ lồi nào. Cảnh tượng như vậy trông rất tươi mát vào một ngày nắng, nhưng trông thật đáng sợ vào một ngày mưa ảm đạm.

Không có một chút cản trở nào, Nguyễn Nhu có thể chính xác nhìn thấy ánh điện màu xanh tím kỳ dị vụt qua nơi giao tiếp giữa trời và biển, những đám mây đen cuộn qua như thiên binh hùng hổ giáng xuống và những tiếng sét lớn đôi khi vang dội đôi khi sắc nhọn, Đột nhiên nổ vang bên tai, khiến nhân tâm hoảng sợ.

Cơn gió cuồng bạo quét qua mang theo mưa to, hạt mưa to như trân châu khí phách rơi trên đĩa ngọc, khắc trên mặt đất từng đoá hoa sen nước trong suốt, sau đó lập tức tan biến.

Thỉnh thoảng, một vài tia sét cực mạnh đánh vào những cây cao trong rừng, một số cây yếu ớt ngã rạp, nước mưa nhanh chóng dập tắt trước khi lá cây cháy rụi.

Nguyễn Nhu không ngừng đánh trống trong lòng, thực sự lo lắng cho nhóm Thú tam trường vẫn còn ở trong rừng, đặc biệt là Một Hai Ba. Cô còn nhớ rõ anh là rất sợ tiếng sấm cũng không biết anh có kịp thời tìm sơn động trốn vào tránh mưa.

Nguyễn Nhu cầm ô nhìn ra bên ngoài một lúc rồi quay trở lại hang, dù sao khu vực trống trải cũng rất nguy hiểm khi có giông bão, vì sự an toàn của bản thân, cô nên vào trong hang đợi Một Hai Ba trở về cho thỏa đáng.

...

Sự chờ đợi này là hai ngày một đêm. Mưa to đã sớm dừng vào đêm đó. Mấy ngày sau trời vẫn luôn trong, mặt trời lên cao. Nhóm Thú tam trường cũng lần lượt trở về sinh cảnh, bắt đầu xử lý nước ngập gần một nửa trong hang.

Nguyễn Nhu không có ý định xả nước đọng, bởi vì Một Hai Ba vẫn chưa quay trở lại. Cô đã đợi rất lâu trong hang, đi khắp mọi ngóc ngách của sinh cảnh, nhưng không thấy bóng dáng của Một Hai Ba, vì vậy cô phải quay trở lại hang mà kiên nhẫn chờ đợi.

Không phải Nguyễn Nhu không muốn vào rừng tìm Một Hai Ba, cô chỉ sợ anh quay lại trong thời gian cô tìm anh, nhưng cô không gặp được anh đầu tiên.

... Nguyễn Nhu lo lắng hai ngày một đêm, trong khoảng thời gian này, cô còn tìm được vài Thú tam trường không có tâm trạng tức giận để hỏi thăm tung tích của Một Hai Ba, nhưng câu trả lời là tất cả: Một Hai Ba đánh nhau. Đánh nửa chừng họ rời đi, họ chưa gặp lại anh.

Điều này khiến Nguyễn Nhu càng thêm lo lắng. Một Hai Ba không bao giờ trắng đêm không về mà không có lý do. Lần duy nhất anh về nhà muộn là vì đánh nhau với một con chim kiếm, bị thương, rơi xuống một cái hố lớn và không thể thoát ra khỏi hố.

... Lần này anh lại gặp phải nguy hiểm nào đó sao? ... Nhưng thứ duy nhất có thể sánh được với Thú tam trường là chim kiếm đã bay về phương bắc ...

Nguyễn Nhu nghiến răng, cảm thấy nếu cứ chờ như thế này thì có lẽ Một Hai Ba sẽ không bao giờ quay trở lại, cô không thể chần chừ được nữa, nhanh chóng gọi Cuộn Cuộn ở hang bên cạnh, rồi tiện tay cầm ô bước vào rừng.