Chương 37: Quái thú ghen, thường tức giận 0.0

Phần 90

Cuộn Cuộn không thích ăn cua luộc lắm, nhưng khi đói thì món nào cũng ngon, sau khi nhìn Nguyễn Nhu cảm ơn, cậu bắt đầu thèm thuồng gặm cắn thịt cua.

Nguyễn Nhu bất đắc dĩ dặn dò: “Cẩn thận, đừng để bị hóc!” Sau đó cô quay người cầm chổi quét sạch hang.

Cô không hiểu, cô và Một Hai Ba đều ưa sạch sẽ, tại sao lại nuôi được Cuộn Cuộn cẩu thả như vậy? ... Ông trời còn ban cho cậu một bộ lông trắng tinh dễ bị nhiễm bẩn, vệ sinh lại càng rắc rối.

...... Ai ai ai, cậu ấy sinh ra để tận hưởng cuộc sống, không thể làm việc.

Nguyễn Nhu vừa vẫy chổi vừa phàn nàn, phải mất một chút thời gian mới có thể dọn sạch hết rác trong hang.

Nguyễn Nhu lau mồ hôi trên mặt, ngồi xuống sàn suy nghĩ muốn nghỉ ngơi một lát, mới phát hiện bên kia Cuộn Cuộn có chút động đậy.

Cậu ta nằm trên mặt đất, cong người, hai móng vuốt cùng nhau không ngừng mạnh mẽ đào mảnh đất nhỏ, lâu lâu đầu cọ lên đó như muốn lấy thứ gì đó ra.

Nguyễn Nhu cũng tò mò nghiêng người về phía trước, ngồi xổm xuống bên cạnh cậu, không sợ bẩn, nhìn kỹ, phát hiện có một con rận rất lớn đang hấp hối nằm trong đống đất lõm xuống kia, nó to cỡ hạt đậu.

Cô chưa bao giờ nhìn thấy một con rận to như vậy.

“… Trên người em có rận sao?” Nguyễn Nhu cau mày nhìn Cuộn Cuộn, vỗ vỗ lòng bàn tay.

Cuộn Cuộn chột dạ nức nở hai tiếng, chưa được vài giây bắt đầu dùng chân gãi mạnh vào lưng, sau đó quay lại liếʍ cắn nơi đó, không thể dừng lại.

"..." Nguyễn Nhu thở dài, đứng dậy vỗ vỗ đầu cậu nói: "Chị giúp em ... Nằm xuống đừng nhúc nhích."

Nghe vậy, Cuộn Cuộn vội vàng ngoan ngoãn ngồi trên đất, đầu thoải mái áp vào đất, lộ ra hết cả tóc gáy trước mặt Nguyễn Nhu, sau đó duỗi tay chỉ vào chỗ ngứa.

Nguyễn Nhu chạm tay vào bộ lông trắng dày, bắt đầu lật tới lật lui để tìm tên thủ phạm - rận. Bây giờ cô nên biết ơn vì bộ lông Cuộn Cuộn có màu trắng, tương phản rõ rệt với màu nâu sẫm của rận, những con rận ở đây rất lớn nên rất dễ tìm.

Nguyễn Nhu bắt tất cả những con rận hút máu Cuộn Cuộn, giao nó cho Cuộn Cuộn để cậu xử lý. Cuộn Cuộn cũng rất thông minh, chơi đùa với những con rận lớn nhỏ khác nhau làm chúng nửa sống nửa chết, rồi xếp chúng thành một hàng nhỏ, duỗi bàn chân ra nhấp vào chúng, như đang đếm.

Bây giờ còn có năm con, Nguyễn Nhu bất lực lắc đầu, cúi đầu tiếp tục bắt rận, trong lòng than thở không biết có bao nhiêu tiểu tử hút máu tên này.

Lúc này, Cuộn Cuộn đột nhiên hét lên như thể cậu đã phát hiện ra tân thế giới, giơ chân chỉ vào một điểm đen trên mu bàn tay của Nguyễn Nhu, "Aler ..." Nói xong cô ngẩng đầu lên nhìn cô với đôi mắt sáng long lanh. Giống như khám phá một thế giới mới.

Nguyễn Nhu nhìn theo móng vuốt cậu thấy điểm đen trên mu bàn tay trông như con rận, trợn tròn mắt, một lúc sau mới miễn cưỡng nói: "Cuộn Cuộn... Đó là nốt ruồi của chị..."

... Cuộn Cuộn dường như không hiểu nốt ruồi là gì, nghiêng đầu nhìn Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu vò đầu mắng: "Dù sao cũng không phải rận … Được rồi, em tiếp tục nằm đi, còn có vài con nữa phải bắt."

Cuộn Cuộn yếu ớt lẩm bẩm vài câu, rồi lại cúi đầu ngồi xuống, thỉnh thoảng vẫn ngoái đầu nhìn nốt ruồi trên mu bàn tay Nguyễn Nhu, luôn cố gắng nhắc nhở cô.

Sau đó, Cuộn Cuộn thấy "con rận" không hoạt bát, không cử động cũng không nhảy, có vẻ như nó đã chết hoặc đang ngủ. Nó tạm thời sẽ không thể hút máu Nguyễn Nhu, Cuộn Cuộn cảm thấy an tâm, thoải mái ngáp dài, cậu nằm lăn ra đất hưởng thụ dịch vụ bắt rận rồi dần dần chìm vào giấc ngủ.

Luôn chăm chú nhìn vào một chỗ, mắt Nguyễn Nhu hơi mỏi, vốn định dùng cái lưng Cuộn Cuộn làm gối, nằm trên đó nghỉ ngơi một lúc, nhưng sau đó knằm sấp, cô lại bị tiếng ngáy Cuộn Cuộn ảnh hưởng, từ từ cô chìm vào giấc ngủ.

Giấc mơ này hơi vi diệu. Nguyễn Nhu mơ thấy cô cướp miếng thịt nướng của Một Hai Ba, rồi Một Hai Ba hằn học nhìn chằm chằm vào cô, Nguyễn Nhu bị anh làm cho giật mình, run rẩy trả lại miếng thịt cho anh, nên cô phải nịnh nọt cười xin thức ăn Cuộn Cuộn ở bên cạnh, nhưng lần này Một Hai Ba nhìn chằm chằm vào cô thậm chí còn hung tợn hơn, đôi mắt anh trừng trừng gần như muốn rơi ra ngoài.

Mộng chưa dài, diễn biến câu chuyện đột ngột kết thúc tại đây. Nguyễn Nhu bị đánh thức khỏi giấc mơ, cô thực sự nhìn thấy Một Hai Ba đang tức giận đứng ở lối vào của hang đất, đôi đồng tử vàng của anh giãn ra trừng trừng nhìn cô và Cuộn Cuộn, giống như một người chồng đang bắt gian.

Không hiểu sao Nguyễn Nhu rùng mình, nhanh chóng đứng dậy khỏi Cuộn Cuộn, kết quả chân cô mềm nhũn lại khuỵu xuống, ngã lên đệm thịt Cuộn Cuộn ép đau đớn hét lên một tiếng, và sau đó tỉnh dậy.

... Nguyễn Nhu vốn dĩ cảm thấy lúc này không cần giải thích gì, bởi vì khi Cuộn Cuộn còn nhỏ, cô thường xuyên ngủ với cậu, chuyện này đã trở thành thói quen không cần lý do. Nhưng bây giờ nhìn thấy bộ dạng thù địch của Một Hai Ba, rõ ràng anh đã hiểu lầm điều gì đó, nếu cô không giải thích thì có vẻ không ổn ...

Hơn nữa, bây giờ là giai đoạn táo bạo của anh ... Khi bắt đầu bốc hỏa còn đáng sợ hơn là khi cô đang hành kinh ...

Nguyễn Nhu nhanh chóng tiến lên một bước, chuẩn bị mở miệng nói chuyện, Một Hai Ba đã tiến vào trạng thái hộ vệ trước, lông tơ toàn thân căng thẳng dựng lên, con ngươi màu vàng kim đầy lạnh lùng, khí tức sinh ra sát ý vô hạn. Giữ nguyên tư thế chuẩn bị phát động, anh nhìn chăm chú vào Cuộn Cuộn bên cạnh Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu nghĩ lần này bị hỏng rồi, cô nhanh chóng đánh thức Cuộn Cuộn vẫn còn hơi mơ hồ, nói: "Một Hai Ba có tính tình xấu, đừng đánh với anh ấy, oh ... phỏng chừng cũng không thể đánh bại anh ấy. … Chị sẽ hấp dẫn anh ấy đi. Em nhân cơ hội chạy trốn, có nghe nói không? "

... Cuộn Cuộn sững sờ gật tai, như thể bây giờ cậu còn chưa nhận ra chuyện gì đang xảy ra.

Tai Một Hai Ba rất tốt, Nguyễn Nhu vừa nói anh nghe không sót lời nào, lúc này anh cảm thấy Nguyễn Nhu đang giúp đỡ Cuộn Cuộn.

... Nguyễn Nhu rùng mình, nghĩ đến lần này dù có nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không thể rửa sạch.

Một Hai Ba lùi lại vài bước, thân hình cao lớn của anh đột nhiên chặn lối ra duy nhất của cái hang, rồi khẽ gật đầu khıêυ khí©h với Cuộn Cuộn — hừ! Muốn trốn thoát? Ta thấy ngươi trốn đi đâu!

Nguyễn Nhu nhìn chằm chằm vào kẻ đang tức giận Một Hai Ba trong hai giây, nghĩ rằng bây giờ nói ra sự thật cũng vô ích, không thể mạnh mẽ chiến đấu với anh, vì vậy vẫn nên...

Nguyễn Nhu đưa miệng lên gần tai Cuộn Cuộn, thì thầm với âm điệu mà chỉ cô và cậu mới có thể nghe thấy: "Tí nữa em lao tới buộc đuôi anh ấy lại, để phần còn lại cho chị ..."

Nguyễn Nhu vẫn chưa quên trận chiến khảo hạch trong môi trường sống lúc trước. Cậu đã khéo léo dùng kẹo cao su để buộc ba cái đuôi của đối thủ thành bím ... Chỉ không nghĩ tới cậu lại sử dụng thủ thuật này để đối phó với Một Hai Ba.

Nguyễn Nhu tháo dây chun buộc tóc trên đầu ra, mái tóc đen mượt của cô xõa xuống thắt lưng. Cô đưa dây chun vào tay Cuộn Cuộn và nói nhỏ: "Bây giờ chị không có kẹo cao su. Em có thể dùng cái này để buộc".

Cuộn Cuộn chơi nó hai lần trong tay, sau đó cẩn thận gật tai với cô.

Phần 91

Cuộn Cuộn lặp lại kỹ thuật trước, chân như sinh gió lao về hướng Một Hai Ba, khi Một Hai Ba sẵn sàng đón đòn tấn công của cậu, Cuộn Cuộn quay người, xoay quanh Một Hai Ba và bắt đầu chạy vòng quanh. Nhanh chóng chạy theo đường tròn.

Tốc độ càng ngày càng nhanh, bóng dáng của Cuộn Cuộn dần dần biến thành một khoảng mờ mờ ảo ảo, cuối cùng hóa thành một cơn gió, vù vù lướt qua tai người bên cạnh, nhưng lại không nhìn thấy vị trí cụ thể của cậu ấy.

Cùng lúc đó, Nguyễn Nhu cũng nâng bước, dần dần đi về phía Một Hai Ba ...

Sau khi Cuộn Cuộn dừng cơn lốc chạy quanh, đuôi của Một Hai Ba được buộc chặt vào một cuộn bằng dây chun. Anh chưa kịp phản ứng, cơ thể đã không thể giữ thăng bằng, với một tiếng "rầm -" Nện xuống đất, những tảng đá và bụi xung quanh bị thổi tung lên.

Cú ngã không nhẹ. Nếu người lớn tuổi đoán chừng có thể gãy xương sống, Nguyễn Nhu chịu đựng sự đau lòng nhanh chóng đến bên Một Hai Ba nắm lên cái đuôi to. Dùng ánh mắt bảo Cuộn Cuộn đến và giúp cô kéo đuôi Một Hai Ba, lợi dụng lúc đầu óc anh đang choáng váng, lôi anh về hang của mình.

“Cuộn Cuộn, em về trước đi, chị sẽ chăm sóc anh ấy.” Nguyễn Nhu đầu tiên dàn xếp Một Hai Ba, sau đó quay lại và nói với Cuộn Cuộn.

Cuộn Cuộn ngoan ngoãn gật lỗ tai, quay người bước ra ngoài phe phẩy đuôi - tinh thần lạc quan của đứa bé này được thừa hưởng từ Nguyễn Nhu, lúc nào nó cũng thấy thoải mái và vui vẻ.

Sau khi Cuộn Cuộn đi, Nguyễn Nhu nhìn Một Hai Ba người đang dần tỉnh táo, một nỗi sầu lo mờ nhạt hiện lên trên khuôn mặt cô.

Một Hai Ba thường tham gia vào các cuộc chiến đấu theo nhóm của Thú tam trường trưởng thành trong rừng, mỗi lần thương tích đầy mình mới trở về. Nguyễn Nhu biết anh muốn trút giận ở bên ngoài, để trở về sơn động đối với cô nhẹ nhàng nhất có thể, cho nên mặc dù mỗi lần muốn thuyết phục anh đừng đánh nhau, nhưng dù thế nào cô đều không nói được.

“Một Hai Ba, anh khá hơn chưa?” Nguyễn Nhu quan tâm hỏi. Cô không dám vươn tay chạm vào anh, bởi vì lúc này lông trên người anh vẫn dựng đứng như gai nhọn.

Một Hai Ba nhìn chằm chằm vào khuôn mặt của Nguyễn Nhu mà không nói, như thể đang suy nghĩ về điều gì đó, hoặc đang bàng hoàng.

“Cuộn Cuộn đi rồi, anh có thể làm mềm lông xuống.” Cô nhẹ nhàng thuyết phục.

Một Hai Ba như đang tức giận không đáp lại, phí công giãy dụa vài lần muốn đứng lên, nhưng cái đuôi lại mất đi cảm giác thăng bằng, không đứng dậy được chỉ lăn trên mặt đất.

"Đừng tức giận ... hãy nghe em ..."

... Một Hai Ba quay lưng lại với Nguyễn Nhu.

"Anh trước làm mềm lông, em muốn ôm anh."

... Một Hai Ba, duỗi chân.

“Anh thật sự không mềm sao?” Nguyễn Nhu hơi nhướng mày, giang hai tay ra làm động tác nhào qua Một Hai Ba, “Vậy thì, anh đâm chết em đi.”

Nhìn thấy Nguyễn Nhu đang lao về phía mình, đôi mắt anh sợ tới mức như muốn bay ra, anh nhanh chóng bỏ cảnh giác, biến một con nhím nhỏ thành một chiếc túi mềm lớn.

Nguyễn Nhu nện vào cái bụng mềm nhũn của Một Hai Ba, bị nẩy lên một chút mới vững vàng ngồi xuống, sờ lên cái mông mạnh khỏe của cô, sau đó cười nhìn Một Hai Ba nói: "Một Hai Ba vẫn không nhẫn tâm bỏ em?"

Một Hai Ba vẫn còn đang tức giận, trong lỗ mũi hịt mũi hai cái, vẫn phớt lờ Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu nắm cổ anh, hôn một ngụm trên má anh, nhẹ giọng nói: "Anh yêu ~ Anh tức giận cái gì ~ Cuộn Cuộn không phải người ngoài ~"

Sau đó cô lại hôn một ngụm lên má phải, tiếp tục dỗ dành bằng giọng nhẹ nhàng: "Anh sợ em bỏ trốn theo người khác sao? ~ Không, Một Hai Ba là người đẹp trai nhất trong lòng em ~"

Một Hai Ba khuôn mặt nghiêm nghị, sống chết không sờn nhìn thẳng về phía trước, như một bầu sáp đắng.

Nguyễn Nhu duỗi hai tay ra, quay mặt anh lại đối mặt với cô, nói: "Mặc dù chủng tộc của anh là nhiều vợ nhiều chồng, nhưng không phải em đã nói rằng em sẽ chỉ ở bên anh sao? ... Anh không nhớ sao?"

Một Hai Ba hơi nâng mắt nhìn, như đang hồi tưởng chuyện này, hoặc giả như không nhớ ra.

“Anh yêu… Đừng tức giận, em hứa với anh sẽ ít dành thời gian cho những giống đực khác, được không?” Nguyễn Nhu chạm vào đôi lông mi dài vàng óng của anh.

"Nóng giận dễ già ... Già rồi em không muốn anh nữa..."

Nghe vậy, Một Hai Ba đột nhiên quay lại nhìn Nguyễn Nhu, vẻ mặt đầy tức giận và đau khổ. Nguyễn Nhu nhanh chóng cười nói: "Được rồi, Em nói đùa... Đừng tin, đừng tin."

Một Hai Ba thu hồi đôi mắt giận dữ.

Nguyễn Nhu xoa đầu anh nói: "... Anh không tức giận nữa sao?"

"..." Một Hai Ba vẫn im lặng.

Nguyễn Nhu không nói thêm nữa, dụi dụi vào mặt anh vài cái, cô ôm lấy cái đầu đầy lông đó thật khẽ, cảm nhận được nhịp tim ổn định của anh và thân nhiệt nóng bừng vì tức giận.

Một lúc sau, cô đột nhiên đề xuất: "Một Hai Ba, em sinh cho anh đứa bé kháu khỉnh nhé?"