Chương 20: Hoa ăn thịt người làm nhục ...

Phần 53

Sắp đến mùa đông rồi.

Điều này hoàn toàn đúng.

Những con thú nhỏ trong rừng đột nhiên thiếu đi rất nhiều, có lẽ chúng đều trốn trong ổ của mình để chuẩn bị qua đông.

Thú tam trường ít khi ra ngoài săn mồi, trong thời gian này, họ ngủ trong hang hoặc chơi với bạn tình, hoặc nếu không họ xem Một Hai Ba biểu diễn phi hành.

Họ đều biết Một Hai Ba có một đôi cánh vàng tuyệt đẹp, họ cũng biết đôi cánh vàng tuyệt đẹp không thể bay. Bây giờ thực sự nhìn thấy Một Hai Ba tự do vỗ cánh bay trong không trung, họ tự nhiên cảm thấy mới lạ và vui thích.

Một Hai Ba vì nhàn rỗi buồn chán, nên cho phép họ đuổi theo anh khi anh đang bay, không ảnh hưởng đến việc luyện tập của anh là được.

So với sự thoải mái và nhàn hạ của Thú tam trường, Nguyễn Nhu bận rộn hơn nhiều.

Cô nghĩ rằng mặc dù mùa đông đã đến nhưng vẫn còn sớm. Không ngờ trong hai ngày này nhiệt độ giảm mạnh, đêm về cô rét run. Ngày hôm sau dậy, cô nhanh chóng bắt tay vào chuẩn bị đồ cho mùa đông, đầu tiên, cô ôm hai chiếc chăn bông dày từ xe tải, một chiếc để trong vỏ trứng, chiếc còn lại đắp cho cô và Một Hai Ba.

Sau đó cô chất đống bật lửa, đèn pin, nhật ký, đồ ăn nhẹ và những thứ linh tinh khác trên mặt đất trong hang, để tránh lúc dùng thì không có.

Lần đầu ra ngoài, cô còn mặc một chiếc áo khoác thật dày, có thể quấn cả người vào trong, đầu không lộ ra ngoài, đi lại càng thêm phiền phức, đi lắc lư, nhìn xa trông như chim cánh cụt.

Nhưng cô muốn ra ngoài hít thở không khí trong lành vào mùa đông, chỉ cần Một Hai Ba chống rét ôm cô là cô không phải tìm phiền bước đi bằng chân.

Mấy ngày nay khi đang đi dạo trong sinh cảnh Nguyễn Nhu đã gặp Nima vài lần, nhưng Nima không còn biểu hiện ra vẻ thèm muốn và đói khát khi nhìn thấy cô nữa, mà sợ hãi quay đầu bỏ chạy.

Nguyễn Nhu hơi nghi ngờ nhìn trái phải, trước sau bản thân, cô không nhìn thấy Một Hai Ba hay Cuộn Cuộn. Có nghĩa cáo mượn oai hùm, mà cô thực sự là người mà Nima sợ hãi.

Nguyễn Nhu không nhớ mình đã làm gì đe dọa cô ta, chỉ khi Nima thần kinh thì mới sợ cô...

Tranh thủ mùa đông chưa thực sự đến, một số cây thuốc chống rét trong rừng chưa héo khô, Nguyễn Nhu vội vã xách balo leo núi vào rừng hái vài cây còn tươi về.

Lục địa này tuy là lục địa lý tưởng, thích hợp cho sự sinh trưởng và phát triển của bất cứ loài động thực vật nào, nhưng cũng có bốn mùa xuân, hạ, thu, đông, mùa nào cây cối sinh sôi nảy nở, mùa nào cây cối khô héo dần. .

Hôm nay Một Hai Ba không đi với Nguyễn Nhu, vì Nguyễn Nhu bảo anh tìm một con chim màu trắng, nhỏ nhắn nhưng béo tốt, nói với anh con chim này rất rất rất ngon. Nếu anh có thể tìm thấy nó, anh phải bắt thêm vài con nữa, khi về cô thưởng nhiều nhiều nhiều.

Vì vậy, Một Hai Ba hào hứng đi, Nguyễn Nhu đeo balo lên vai đi vào rừng một mình.

Chưa đi được bao lâu, Nguyễn Nhu đã cảm thấy hối hận--

Mặc kệ bồ câu sữa, mặc kệ thèm ăn, oh, cô muốn Một Hai Ba! ! T A T...

Tại sao cô nghĩ như vậy, vì Nguyễn Nhu đã gặp kẻ thù cũ hoa ăn thịt người.

Chủ nhân của hai chiếc răng cửa không hoàn chỉnh trước mặt này nhắc nhở Nguyễn Nhu đây là kẻ bại trận đã bị Một Hai Ba đánh, nhưng vấn đề là … Một Hai Ba bây giờ đang bận bắt chim bồ câu! ! Điều này với một cô gái nhu nhược, một tay trói gà không chặt làm sao chịu nổi !

Phản ứng đầu tiên của Nguyễn Nhu là quay đầu bỏ chạy, nhưng sau khi chạy được hơn chục bước, cô nhìn lại và tự hỏi, không biết hoa ăn thịt người có bị mù hay mất trí nhớ không? …… Vậy là cô dừng lại!

Nguyễn Nhu không nghĩ nhiều, cô đang định chạy tiếp thì nghe thấy một luồng gió, rồi nhìn xuống ... một thân hoa ăn thịt người từ dưới đất chui ra!! Tốc độ của nó cực nhanh, gai nhọn dễ dàng cạ vào đũng quần của Nguyễn Nhu, muốn tiến sâu vào trong.

Nguyễn Nhu lập tức sửng sốt, cô không ngờ rằng con hoa ăn thịt người lại muốn làm nhục cô.

Dùng một tay ném cái gai của hoa ăn thịt người ra khỏi đũng quần, Nguyễn Nhu không quan tâm đến lòng bàn tay đẫm máu đang bị gai đâm vào, lúng túng đứng dậy từ trên mặt đất tiếp tục chạy trốn.

Cùng lúc đó, mặt đất tứ phía đột nhiên bị một cỗ lực lượng mạnh mẽ xuyên thủng, vô số gai nhọn khoan thai ra ngoài, vặn vẹo trên không trung giống như một con chạch, giống như đang cười ghê tởm nhìn Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu không biết con nào trong số chúng đã quấn quanh eo cô, sau đó thô bạo kéo cô trượt trên mặt đất đầy đá đến bên cạnh hoa ăn thịt người. Ngay khi nó đang cố gắng chọc một cây hơi đỏ vào hạ thể của cô, Nguyễn Nhu mơ hồ nhìn thấy một con chim khổng lồ màu xanh da trời cách đó không xa đang bay nhanh tới đây, kèm theo đó là những âm thanh đe dọa xuyên thủng từng lớp thân gai lá xanh, cái miệng sắc nhọn nguy hiểm như một thanh kiếm dễ dàng đâm nát nhụy hoa của hoa ăn thịt người, phun ra một đống chất nhầy màu xanh xanh ghê tởm.

Hoa ăn thịt người không kịp phản kháng liền hét lên một tiếng rồi nện xuống đất, thân cây vốn đang quấn quanh Nguyễn Nhu cũng yếu ớt rũ xuống đất.

Con chim kiếm đã ngậm lấy Nguyễn Nhu từ mặt đất đầy gai và ném cô lên tấm lưng mềm mại, Nguyễn Nhu ngay lập tức bị vùi trong bộ lông dày dặn của chim kiếm.

Chim kiếm xanh phớt lờ con hoa ăn thịt người đang hấp hối mà quay người vỗ cánh bay đi.

Nguyễn Nhu không biết chim kiếm định cõng cô đi đâu, nhưng có vẻ như nó không làm hại cô, ngoài ra, nó vừa cứu mạng cô.

Chim kiếm có lẽ bay ở tầng thấp mấy chục phút rồi hạ cánh, đây là bìa rừng, trước mặt là biển, gần đó là sinh cảnh của Thú tam trường.

Chim kiếm nhẹ nhàng cúi xuống quỳ trên mặt đất, Nguyễn Nhu lập tức hiểu ra, cẩn thận trượt xuống khỏi thân thể khổng lồ của chim kiếm đứng trên mặt đất.

Vốn tưởng chim kiếm sẽ làm gì cô, nhưng nó chỉ nhìn Nguyễn Nhu bằng đôi mắt xanh, sau đó nhìn vào sinh cảnh cách đó không xa, rồi xoay người bay đi.

Nguyễn Nhu không thể không gọi nó lại, muốn nói cảm ơn gì đó với nó, nhưng chim kiếm không để ý cô, bay càng ngày càng xa, dần dần biến mất ở nơi Nguyễn Nhu có thể nhìn thấy.

Phần 54

Khi Một Hai Ba trở về với hai con chim bồ câu, Nguyễn Nhu đang bôi thuốc vào vết thương ở thắt lưng và lòng bàn tay phải của cô. Mặc dù bôi thuốc cho bản thân sẽ thích hợp hơn, nhưng đôi khi cô không khỏi rít lên vì đau.

Một Hai Ba ném hai con chim bồ câu đã chết sang một bên, chạy đến ngồi xuống bên cạnh Nguyễn Nhu, lo lắng nhìn vào lòng bàn tay của cô.

Biết anh rất muốn biết nguyên nhân cô bị thương, trước tiên Nguyễn Nhu giải thích: "Hôm nay trong rừng gặp phải hoa ăn thịt người, không đánh được nên bị thương."

Sau khi nghe Một Hai Ba, anh tỏ vẻ nghiêm nghị, nắm lấy tay Nguyễn Nhu xem xét, thấy vết thương không nghiêm trọng lắm anh mới yên tâm, anh lại dùng lưỡi liếʍ lòng bàn tay của cô.

Nguyễn Nhu biết nước bọt của Một Hai Ba có khả năng cầm máu và chữa bệnh, có lẽ còn hữu dụng hơn cả thuốc mỡ của mình, nên để anh liếʍ, cô chỉ cần nằm xuống tận hưởng.

Ánh mắt của Nguyễn Nhu bắt đầu đi lang thang trong hang động, nhân tiện cô kiểm tra xem những vật dụng cần thiết cho mùa đông vẫn chưa được chuẩn bị.

Đột nhiên, ánh mắt cô nhìn vào cánh của Một Hai Ba. Có một chiếc lông vũ nhỏ xíu màu trắng ở trung tâm của khối vàng chói lọi lớn, giống như hoa văn hình ngọn lửa, trực tiếp lọt vào tầm mắt của Nguyễn Nhu.

Cô nhớ lúc nãy khi nằm trên lưng chim kiếm, dường như cô mơ hồ nhìn thấy hình ngọn lửa màu trắng này ở chính giữa cánh chim kiếm, giống hệt của Một Hai Ba.

Nguyễn Nhu không khỏi sửng sốt trước phát hiện của mình.

Liệu có phải cha hoặc mẹ của Một Hai Ba thuộc loài chim kiếm hay không? ... Liệu họ cũng sẽ theo đàn chim kiếm này hàng năm đến đây tránh đông hay không?

Cảm thấy lòng bàn tay gần như tràn ngập nước miếng, Nguyễn Nhu vội vàng ngừng động tác Một Hai Ba lại, nói: "Không sao đâu, anh đi xử lý hai con chim, nướng chín ăn đi, em sắp chết đói rồi..."

Câu cuối cùng dùng giọng điệu làm nũng, Một Hai Ba nghe thấy rất vui vẻ.

Một Hai Ba đứng lên khỏi mặt đất, cầm hai con chim bồ câu ra bãi biển vặt lông moi ruột, rửa sạch xong trở về hang, bắt đầu làm thịt nướng.

Ở với Nguyễn Nhu lâu như vậy, kỹ năng nấu nướng của Một Hai Ba cũng được cải thiện, có xu hướng trò giỏi hơn thầy. Vì biết một số loại cây nhỏ trong rừng có thể dùng làm gia vị nên anh đã dành rất nhiều thời gian để nghiên cứu chúng.

Anh đã tự thử một thời gian dài, không những không bị ngộ độc mà còn phân loại ra hàng loạt cây có vị ngọt, chua, đắng, cay, mặn khiến Nguyễn Nhu vô cùng ngưỡng mộ.

Nguyễn Nhu và anh đã cùng nhau chế biến những loại nguyên liệu này thành những gia vị đơn giản, sau vài ngày ăn thử không thấy vấn đề gì về sức khỏe, anh vẫn giữ phương pháp này cho đến nay.

Hôm nay Nguyễn Nhu vào trong rừng cũng tập trung vào những rau thuốc có hương vị này.

Chim bồ câu rất nhanh đã được nướng chín, sau khi rắc gia vị, Nguyễn Nhu liên tục chảy nước miếng, trong lòng thầm mắng bản thân sắp trở thành một con mèo tham ăn, cô đưa tay ra kéo một miếng chim bồ câu nhỏ, bỏ miếng thịt vào miệng và nhấm nuốt vài lần.

Du͙© vọиɠ của vị giác lập tức thỏa mãn một cách sung sướиɠ, Nguyễn Nhu nheo mắt cười, ngây ngô nói rất ngon, rất ngon.

Bỏ qua Một Hai Ba, lần đầu tiên cô giật một con chim bồ câu nướng, cắn điên cuồng. Ngay cả xương cũng phải cắn thành cặn cô mới chịu nhổ ra. Trong đời cô chưa bao giờ tham ăn như vậy, ngoại trừ nguyên nhân chim bồ câu quá thơm ngon, còn do cô thực sự rất mệt và đói.

Một con chim bồ câu đối với Một Hai Ba mà nói quá nhỏ, nó chỉ đủ nhét kẽ răng. Anh ăn hai, ba miếng đã xong. Thời gian còn lại phải nhìn Nguyễn Nhu xé bồ câu từng chút cho vào miệng, nhai một hồi lâu mới nuốt miếng thịt xuống.

Cuối cùng cũng đợi được Nguyễn Nhu ăn xong chim bồ câu rồi nấc lên, Một Hai Ba đột nhiên lại gần như đứa bé làm nũng, mắt vàng toát ra ánh sáng mong đợi mà nhìn thẳng má cô, giống như ngôi sao sáng nhất đêm hè.

Anh vẫn chưa quên những gì cô nói vào buổi sáng - nếu anh tìm thấy chim bồ câu, sẽ được cô thưởng.

————

Tác giả có chuyện muốn nói: Chương sau là thịt, là thịt thật, không biết có bị khóa khi gửi không, tóm lại là ta nói trước cho các ngươi xem, nếu có thể xem bản chính sớm hơn thì có lẽ là vào lúc này . Ô hô hô hô. Nếu nó bị khóa ... nó sẽ bị xóa. Nếu ngươi muốn có bản gốc, ngươi phải gửi email cho ta.