Chương 19: Quái thú nhảy núi, sải cánh bay bay ...

Ngay khi Nguyễn Nhu hét đến cổ họng khô rát, đôi tai nhạy cảm của cô cuối cùng cũng nghe thấy một chút phản ứng yếu ớt.

Nguyễn Nhu hoài nghi nhìn về hướng đó, ngập ngừng gọi: "Một Hai Ba! Là anh à?"

Sau đó là tiếng "Aler" rất khẽ không dễ nghe thấy. Nguyễn Nhu ngây ngẩn cả người, từ trong túi bụng Cuộn Cuộn ra, vội vàng co chân chạy về phía trước.

Cô nhanh chóng thấy Một Hai Ba, nhưng anh rất chật vật, dường như anh bị thương, thấy chân có máu, còn rơi vào trong hố sâu .

Nhìn thấy Nguyễn Nhu trên đỉnh hố, Một Hai Ba vui vẻ vẫy vẫy đuôi lông, đôi tai nhỏ dài cũng vươn ra vuốt má Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu nắm lấy lỗ tai của anh, hét vào trong: "Anh có thể tự mình leo ra ngoài không?"

Ngay lập tức cô cảm thấy tai Một Hai Ba rung lên trong tay mình, nghĩa là anh không thể.

Nguyễn Nhu lại nhìn xung quanh, xung quanh không có cây to hay cành cây nào nên dù có kéo dài đuôi và tai của Một Hai Ba thì cũng không tìm được điểm tựa cho các bộ phận khác của anh nhảy ra khỏi hố. .

Nguyễn Nhu không xúc động, cái hố quá sâu, cô không thể dùng tay kéo anh ra được, trong chốc lát cô cũng không thể tìm thấy một sợi dây đủ dài. Không được, chẳng lẽ để Một Hai Ba ở trong hố lớn sao?

Nguyễn Nhu gõ gõ đầu cố gắng tìm ra những cách khác.

Lúc này, Cuộn Cuộn đột nhiên cúi người nằm rạp trên đất, hai móng vuốt liều mạng đào đất, sau đó gạt toàn bộ đất xuống hố đắp thành đống.

Nguyễn Nhu sửng sốt, phản ứng đầu tiên của cô là Cuộn Cuộn muốn chôn sống Một Hai Ba.

Điều này khiến cô rất tức giận, ngay lúc cô định mắng Cuộn Cuộn, cô phát hiện trong hố Một Hai Ba đang giũ đất trên người, khiến chúng rơi xuống đáy hố, anh đứng lên trên đó.

Nguyễn Nhu đột nhiên hiểu Cuộn Cuộn đang giúp Một Hai Ba. Cô cảm thấy hơi có lỗi, vội vàng nằm xuống đất, cùng Cuộn Cuộn gạt đất xung quanh xuống hố thành đống.

Đất trong hố dần dần cao lên, cứ mỗi lần Một Hai Ba giũ đất thì đất sẽ cao hơn trước một chút, giờ thì khoảng cách của Nguyễn Nhu và anh đã được rút ngắn đi rất nhiều, miễn cô và Cuộn Cuộn làm việc chăm chỉ hơn một chút Một Hai Ba chắc chắn có thể được cứu trước bình minh.

Phần bị thương của Một Hai Ba vẫn đang rỉ máu, Nguyễn Nhu phải đưa anh trở lại hang càng sớm càng tốt để băng bó vết thương, nếu không mất máu quá nhiều sẽ đe dọa tính mạng của anh.

Gần bình minh, đầu của Một Hai Ba cuối cùng đã sắp đến miệng hố, anh nhẹ nhàng nhảy ra khỏi hố, đáp xuống bên cạnh Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu ôm eo anh xoa xoa vài cái, sau đó nhanh chóng đứng dậy quan sát vết thương trên cánh của anh.

Phần bị thương lần này vẫn nằm trên đôi cánh đẹp đẽ nhưng mỏng manh, trước khi anh học được cách bay, đôi cánh này chỉ có thể trở thành gánh nặng chí mạng của Một Hai Ba, khiến anh thêm một bộ phần không có khả năng bảo vệ.

Hình dáng vết thương không giống do vũ khí của con người, mà do một con vật hung dữ đâm thủng, thủng rất nhiều lỗ lớn. Nguyễn Nhu đột nhiên nhớ đến nhóm đại bàng phiền phức trước cửa nhà, cô nghĩ rất có thể chúng đã tấn công Một Hai Ba trong rừng.

Nguyễn Nhu đau đớn vuốt ve vết máu trên cánh của Một Hai Ba, âm thầm quyết định trước khi mùa đông đến cô nhất quyết dạy Một Hai Ba sải cánh bay trên bầu trời xanh.

PHẦN 52

Con mồi trong hang phụ đã được lấp đầy, Nguyễn Nhu cảm thấy lượng thức ăn nhiều như vậy đủ cho cô và Một Hai Ba vượt qua một mùa đông, vì vậy không cần tốn thời gian đi săn trong rừng.

Trong thời gian còn lại, cô bắt đầu thực hiện các bài huấn luyện bay ma quỷ với anh như Một Hai Ba huấn luyện cô leo cây vậy.

Cô không trực tiếp yêu cầu anh từ trên ngọn cây bay xuống đất, mà khéo léo bảo anh trèo cây rồi lại leo trở xuống chỗ cũ trong thời gian nhất định. Thời gian do Nguyễn Nhu ấn định thường không thể đi bộ được, vì vậy khi gần sát đất Một Hai Ba sẽ vội vàng từ trên cây bay thẳng xuống đất.

Với việc rút ngắn thời gian quy định của Nguyễn Nhu, Một Hai Ba không ngừng cải thiện độ cao và sự thành thạo của anh khi bay trên cành cây xuống mặt đất, đến nay, anh đã có thể bay từ trên ngọn cây xuống mà không sợ hãi.

Khi đôi cánh khổng lồ màu vàng kim đột nhiên mở ra, có một loại uy lực thần thánh không gì sánh được, dưới ánh sáng mặt trời tỏa ra ánh sáng vàng, vô cùng thiêu đốt ánh mắt, đẹp như mộng.

Nguyễn Nhu rất mong anh dùng nó bay liệng với trời xanh làm nền, đó sẽ là một bức tranh hấp dẫn hơn nữa.

Nguyễn Nhu dẫn Một Hai Ba luyện tập bay từ trên ngọn cây xuống đất vài ngày, cô cảm thấy thời cơ đã chín muồi, đã đến lúc dẫn Một Hai Ba đi nghênh đón thách thức thực sự.

Cô chọn một vách núi cao 80 mét, rồi leo lêи đỉиɦ với Một Hai Ba.

Sự chênh lệch nguy hiểm giữa ngọn cây và đỉnh núi rất lớn, Nguyễn Nhu đã chơi trò nhảy bungee, cô đã do dự và sợ hãi rất lâu khi định nhảy từ độ cao đáng sợ như vậy. Cuối cùng, bị người bạn đồng hành dùng phương pháp kích tướng "nhát gan thiên hạ gọi bằng cụ" mà anh dũng vô song nhảy xuống.

Vì vậy, Nguyễn Nhu không cảm thấy ngạc nhiên khi Một Hai Ba cũng sợ hãi không đi tiếp về phía trước.

Ban đầu Nguyễn Nhu cố gắng thuyết phục anh dũng cảm nhảy xuống, nhưng Một Hai Ba đều không ăn, thay vào lại thuận thế làm nũng lao vào lòng cô, rồi vô tình kéo cô lùi lại hơn mười bước. Sau đó, Nguyễn Nhu cũng học cách kích tướng của bạn cô, nói với Một Hai Ba nhưng không dùng được, anh là quỷ nhát gan, còn nói thêm anh sẽ không bao giờ tìm được một người bạn đời của mình.

Một Hai Ba buồn bực, vẻ mặt thất thần rút lỗ tai ra khỏi tay Nguyễn Nhu, quay người lạnh lùng bước đi.

Nguyễn Nhu nóng nảy, vội vàng chạy tới ôm lấy đùi anh, mắng: "Tổ tông của tôi, van xin ngài ... Cứ thử một lần đi, sẽ không khó đâu."

Một Hai Ba cúi đầu nhìn Nguyễn Nhu có chút nghi ngờ.

Nguyễn Nhu từ từ đứng lên khỏi mặt đất, lùi về phía mép vách đá, vững vàng đứng đón gió.

"Nhìn đi ... phía dưới là biển, không có sóng và rất êm đềm, cho dù có bị ngã cũng sẽ không sao ... Hơn nữa, anh đã có thể từ trên ngọn cây bay xuống rồi, anh cứ nghĩ đó là ngọn cây, chỉ là cao hơn một chút ... anh phải tự tin, đừng thu mình lại, em tin anh sẽ làm được, đúng không? "

Cứ nghĩ những lời từ tận đáy lòng này có thể lay động thành công Một Hai Ba. Nhưng khi cô quay đầu lại, cô nhìn thấy một người đang ngáp lớn với đôi mắt đảo quanh.

Nguyễn Nhu thất vọng thở dài.

Nếu tên này cứng không ăn, mềm không ăn thì cô chỉ có thể dùng sát kỹ mà thôi.

Nguyễn Nhu khϊếp đảm nhìn biển sâu dưới chân, nghiến răng nghiến lợi, cắn chặt môi, bóp chặt mông rồi nhảy xuống vách núi.

Lúc này, trong lòng cô suy nghĩ cái gì: Bà đây vì ngươi không tiếc thân già, ngươi đừng để bà thất vọng!

Trên vách núi Một Hai Ba nhìn thấy Nguyễn Nhu biến mất, sững sờ, đại não chưa kịp phản ứng, cơ thể đã theo cô nhảy xuống. Đây không phải là chuyện vợ chồng cùng chết. Một Hai Ba cố gắng vung cái đuôi to dày linh hoạt quấn lấy eo Nguyễn Nhu, sau đó mạnh mẽ thu ngắn về phía anh, bảo vệ cất vào túi bụng. Cùng lúc đó, đôi cánh phía sau cũng theo bản năng mà dang ra vỗ mạnh, gió lùa xào xạc xé toạc bầu không khí tĩnh lặng, làm cho anh và Nguyễn Nhu bay lên không trung.

Nguyễn Nhu vui sướиɠ từ tận đáy lòng, nhưng cô biết không phải lúc để khen Một Hai Ba. Nếu thả lỏng cảnh giác một chút, hai người sẽ bị quăng rơi xuống nước.

Cảm thấy việc vỗ cánh của Một Hai Ba có chút khó khăn, Nguyễn Nhu lớn tiếng chỉ huy: "Đập bay phải mạnh hơn nữa! Đừng nghĩ nó chỉ là công cụ giúp anh bay, nó với anh là một thể. Anh phải sử dụng trái tim của mình. Để trải nghiệm ý nghĩa thực sự của việc bay và thực sự hòa nhập với nó. Khi vỗ cánh, hãy chú ý giữ thăng bằng, nhìn lên con đường phía trước! Bất cứ lúc nào cũng đừng ngừng vỗ cánh , nếu không nó sẽ tạo ra kết quả mất mạng… "

Tiếng Nguyễn Nhu bập bẹ vẫn không ngừng văng vẳng bên tai anh, Một Hai Ba thực sự nghe được bao nhiêu? Không ai biết.

Nhưng anh mang trong mình một nửa dòng máu chim, có tài bay lượn nhất định, hơn nữa đôi cánh này còn mạnh mẽ và đầy đặn hơn bất cứ thứ gì mà Nguyễn Nhu từng thấy trước đây, chúng chắc chắn là trợ thủ đắc lực khi anh bay.

Một Hai Ba dần dần đi đúng hướng, bắt đầu học được cách kiểm soát đôi cánh của mình tốt hơn. Nguyễn Nhu chỉ vào phía trước và nói: “Bay đến một nơi cao hơn, chúng ta hãy đi một chuyến."

Một Hai Ba gật đầu, sau đó vỗ cánh bay theo hướng ngón tay của Nguyễn Nhu chỉ. Họ bay tới phía trên rừng rậm, Nguyễn Nhu nhìn thấy vài Thú tam trường mặt quen thuộc đang ngước nhìn họ, trong mắt không che giấu được sự kinh ngạc và ngưỡng mộ.

Thỉnh thoảng, có đàn chim bay ngang qua, chúng có vẻ hơi sợ những con vật khổng lồ bay như Một Hai Ba nên dù kỹ năng bay của anh còn non nớt, chúng vẫn không dám tấn công anh mà đi đường vòng tránh Một Hai Ba.

Một Hai Ba không bao giờ quên ăn, anh bất thình lình cắn hai con chim, nắm chúng trên tay.

Bây giờ anh ít khi để thức ăn trong túi bụng của mình, nó gần như đã trở thành ngai vàng độc quyền của Nguyễn Nhu.

Nguyễn Nhu nhìn chằm chằm vào hai con chim mập mạp, vui mừng vỗ vào lòng bàn tay ... Bằng cách này, bọn họ sẽ không chỉ có thể ăn những con chạy trên mặt đất và bơi dưới biển, mà còn cả những con bay trên trời cũng sẽ không thoát. Biết đâu lại được ăn chim bồ câu rang muối.

Một Hai Ba đưa Nguyễn Nhu bay vòng vòng bốn phía, có vẻ mệt mỏi, rồi đưa cô trở lại hang, chuẩn bị leo lên giường vỏ trứng nghỉ ngơi.

Nguyễn Nhu hạnh phúc ôm cổ Một Hai Ba, hôn nhẹ lên mũi anh. Giọng điệu tràn đầy hạnh phúc: "Cảm ơn Một Hai Ba, hôm nay em rất vui."

Khoảnh khắc nhảy khỏi vách đá, cô thực sự hơi sợ, sợ Một Hai Ba sẽ bỏ mặc cô, nhưng may mắn thay anh đã không làm thế, hơn nữa anh đã học được cách bay nhờ điều đó.

Nguyễn Nhu đột nhiên cảm thấy mình thật tuyệt, trước đây cô không vì huấn luyện động vật, mà đặt mình vào tình huống nguy hiểm, nhưng hôm nay cô đã dũng cảm làm điều đó vì Một Hai Ba.

Vì vậy, Một Hai Ba là đặc biệt với cô?

Nguyễn Nhu mỉm cười ôm lấy cái bụng tròn trịa của Một Hai Ba, trầm mặc một lúc lâu mới nói thầm: " Em rất thích anh ... Nhưng tại sao ngày đó anh không muốn cùng em làm?"