Chương 10: Dã thú rừng rậm tắm máu bộ lạc dã nhân ...

Phần 29

Có thể sự cố ong đuổi để lại bóng ma, bây giờ Một Hai Ba và Cuộn Cuộn không dám chiến đấu điên cuồng trong rừng như trước nữa, Nguyễn Nhu cảm thấy đây cũng là chuyện tốt, kẻo hai người lại chơi bẩn như người bùn.

Gần đây, thông qua nghiên cứu Nguyễn Nhu đã phát hiện ra một điều, đuôi của Thú tam trường có ý nghĩa rất quan trọng. Chúng có thể giúp Thú tam trường giữ thăng bằng cơ thể, nếu thiếu bất kỳ chiếc đuôi nào Thú tam trường sẽ mất thăng bằng và dễ ngã.

Dạo này Nguyễn Nhu nhân lúc Cuộn Cuộn ngủ thích thú thắt bím ba cái đuôi của cậu lại, khi ngủ dậy theo thói cậu quen bò ra khỏi hang bắn nướ© ŧıểυ, lúc này cậu đi một bước một ngã một bước, đứng dậy đi tiếp lại ngã, nhìn bóng lưng trông rất vui mắt.

Nguyễn Nhu sẽ không bao giờ dám làm chuyện này với Một Hai Ba. Hình thể anh to lớn, khi ngã nhiều lần sẽ đau hơn Cuộn Cuộn rất nhiều. Sẽ chẳng có gì vui nếu anh làm cái hang này rung lắc.

Nguyễn Nhu cũng có một cách khác để trêu đùa Một Hai Ba. Cô tìm thấy một loại cây rất đặc biệt trong rừng, nó có hoa màu hồng quấn vào nhau như tranh vẽ, trái có lông tơ và có mùi thơm nồng. Nguyễn Nhu đã quên cây này tên là gì, nhưng cô nghe trong sách nói rằng hạt của nó sẽ tạo ra một chất lỏng đặc khi ngâm trong nước, có thể được sử dụng như một chất tạo kiểu tóc.

Khi Nguyễn Nhu cảm thấy nhàm chán, cô sẽ dùng cách này để tạo ra một ít chất lỏng đặc sệt, sau đó dùng thìa xoa thật nhiều lên đầu Một Hai Ba, giúp anh định hình kiểu tóc Saiyan* biến hình, sau đó dùng di động chụp ảnh lưu niệm.

*Kiểu tóc của người SaiyanBảo Mẫu Thú Nhân - Chương 10: Dã thú rừng rậm tắm máu bộ lạc dã nhân ...Khi Nguyễn Nhu đang làm v6 này, Một Hai Ba sẽ rất ngoan yên lặng, để cô vùi dập, nhưng ba cái đuôi sẽ dính vào người của Nguyễn Nhu như một con giun, rất thoải mái mà xoay tới xoay lui.

Hai ngày nay, Một Hai Ba hình như có chút thay đổi. Nguyễn Nhu không thể nói chính xác thay đổi chỗ nào, chỉ cảm thấy anh bám người hơn trước. Ban đêm khi anh đi ngủ, anh sẽ phát ra tiếng rêи ɾỉ giống như meo meo một cách khó hiểu, còn cơ thể anh cũng phát ra mùi hương mà cô chưa bao giờ ngửi trước đây. Mùi hương này rất nhạt, thoảng thoảng như có như không, khi đứng xa sẽ không thể ngửi được chút nào.

Nguyễn Nhu không biết đây có phải là dấu hiệu chuyện gì sắp xảy ra hay không, lòng cô lo lắng khẩn trương, có chút sợ hãi khi phải đối mặt với tương lai không thể đoán trước.

Phần 30

Thời gian gần đây, dã nhân tấn công Thú tam trường thường xuyên hơn, thi thể của Thú tam trường đã được đưa về nơi cư trú, già trẻ lớn bé đều bị hung khí đâm thủng bụng mà chết.

Thú tam trường ban đầu không quan tâm đến chuyện này, sống trong rừng rậm, chết một hai con là chuyện thường. Tuy nhiên, những ngày gần đây tình hình ngày càng trở nên nghiêm trọng hơn, hành động của những dã nhân quả thực càng quá đáng.

Thú tam trường không còn ngồi chờ chết, họ lên kế hoạch chọn ra hai mươi chiến binh có năng lực nhất trong bầy tấn công các vùng lãnh thổ nơi dã nhân sinh sống, báo thù cho những con thú đã chết, đồng thời gióng lên hồi chuông báo động cho những dã nhân kiêu ngạo.

Không còn nghi ngờ gì nữa, Một Hai Ba đã được chọn trong số hai mươi chiến binh, Cuộn Cuộn cũng muốn cùng anh chiến đấu chống lại dã nhân, để trả thù cho việc cha mẹ cậu bị gϊếŧ. Nhưng vì cậu chưa đủ trưởng thành và chưa đủ mạnh mẽ, Một Hai Ba sợ cậu sẽ không thể bảo vệ được mình nên kiên quyết không để cậu đi.

Nguyễn Nhu được Một Hai Ba mang theo, bụng anh chính là lá chắn tốt nhất của cô, chỉ cần Một Hai Ba không xảy ra chuyện gì, cô tuyệt đối an toàn ở trong đó.

Nơi cư ngụ của dã nhân cách đây một khoảng. Thú tam trường khởi hành vào ban đêm và đi bộ suốt đêm đến nơi cư ngụ của dã nhân trước bình minh.

Sự tức giận và nhiệt tình của họ kéo dài cả đêm, không hề biến mất, không cần nghỉ ngơi hay bàn kế hoạch tác chiến, tất cả đều xông lên gϊếŧ chết địch.

Nguyễn Nhu không biết phải đứng về phía nào, cô cũng không có quyền nói nhiều, giờ điều cô nghĩ trong lòng chỉ là giữ Một Hai Ba an toàn.

Sự xâm nhập điên cuồng của Thú tam trường nhanh chóng đánh thức những dã nhân đang trong mộng đẹp, nhóm dã nhân đứng gác đã bị gϊếŧ sạch rồi, chẳng mấy chốc một nhóm dã nhân mới lao ra khỏi nhà với vũ khí sắc bén, giận dữ hét lên lao vào trong bầy thú.

Mặc dù hình thể và sức tấn công của Thú tam trường lớn hơn nhiều lần so với dã nhân, nhưng lại thua xa đối thủ về số lượng, vũ khí mà dã nhân cầm trên tay cũng đủ nguy hiểm để làm tổn thương tính mạng của Thú tam trường. Trận chiến bất ngờ hình thành tình thế không phân biệt cao thấp.

Nguyễn Nhu không ngờ một bộ lạc nguyên thủy trong rừng rậm lại có nhiều người như thế, nếu biết cô sẽ mang thêm một ít Thú tam trường ... Sau đó, cô sửng sốt với suy nghĩ của chính mình, chẳng lẽ cô đã vô tình nghiêng về phía Thú tam trường?

Nguyễn Nhu không đấu tranh với vấn đề này, mà hướng sự chú ý của mình sang quang cảnh chém gϊếŧ.

Bên Thú tam trường đã chết ba thú, dã nhân bên kia tổn thất hơn 100 người. Dã nhân vẫn đang cuồn cuộn không ngừng bổ sung thêm người mới tham gia trận chiến. Tình hình của Thú tam trường cũng không mấy lạc quan.

Một Hai Ba gϊếŧ bao nhiêu dã nhân, Nguyễn Nhu không rõ, nhưng anh cũng bị thương mấy chỗ trên hai cánh. Những chiếc lông trên cánh của Một Hai Ba không thể dựng đứng như gai, không thể gây thương tích cho kẻ thù và cũng không thể bảo vệ chính mình, vì vậy nó đã trở thành tâm điểm tấn công của dã nhân.

Nguyễn Nhu biết rằng Một Hai Ba rất yêu quý bảo vệ đôi cánh vàng của mình, anh lập tức phát giận khi nhìn chúng bị nhuộm đầy máu. Vừa nãy, anh cảm thấy đánh chán đến ngáp ngủ, nhưng bây giờ anh thực sự bước vào trạng thái chiến đấu, cả người kích động như lửa nóng, anh tóm lấy một dã nhân trước mặt, rống lên một tiếng dài, máu tươi phun ra giữa xương thịt.

Nguyễn Nhu quay mặt đi, cô không muốn đối mặt với cảnh tượng đẫm máu như vậy, huống chi là con người bị tàn sát.

Đồng thời, cô không thể trách Một Hai Ba. Gia đình của anh cũng đã bị tàn sát bởi con người, chưa kể đến người bạn chơi thời thơ ấu của anh, cha của Cuộn Cuộn.

Đây là một cuộc chiến rất hỗn loạn, bên tai Nguyễn Nhu tràn ngập tiếng la hét liên tục của dã nhân, thỉnh thoảng là tiếng hét của Thú tam trường. Cô nên biết ơn vì những dã nhân không phát hiện ra bí mật về chiếc đuôi của Thú tam trường mà tấn công ở đó, nếu không chúng sẽ sớm bị xóa sổ vì không thể giữ được thăng bằng.

Khả năng quan sát của Nguyễn Nhu nhạy bén, sớm phát hiện ra kẻ đứng đầu của nhóm dã nhân này. Trong tay hắn nắm chặt một đạo quang mang, vừa phối hợp với bộ lạc tấn công Thú tam trường, vừa lớn tiếng ra lệnh bộ lạc tấn công Thú tam trường.

Nguyễn Nhu nhìn hắn trong ba giây, rồi cười khúc khích.

Mặc dù cô biết trong những trường hợp như vậy, cô nên nghiêm túc thay vì cười. Nhưng mà ai bảo dã nhân đó trông rất giống tổng thống Mỹ Barack Obama ... và hắn ta có một nốt ruồi rất đẹp ở giữa lông mày ...

Nhìn Obama cầm giáo đi chân đất, la hét chỉ huy một nhóm dã nhân. Nguyễn Nhu không phải thần thánh, làm sao có thể nhịn cười được ...

Trong khi Nguyễn Nhu nhìn Obama, Obama cũng chú ý đến cô. Ánh mắt hắn dừng lại khi thấy cô, giây tiếp theo bỗng sáng rực rỡ, như thể hắn đã phát hiện ra một kho báu nào đó.

Nguyễn Nhu sững sờ một lát, vươn tay muốn sờ lên khuôn mặt của cô, đột nhiên cô muốn lấy một cái gương ra. Trông cô giống bà Obama sao? Tại sao tên dã nhân này lại nhìn cô bằng ánh mắt như vậy?

Obama nhìn chằm chằm vào Nguyễn Nhu trong vài giây mới thu hồi ánh mắt. Hắn ta đột nhiên đổi ý cầm giáo lao về phía Một Hai Ba

Nguyễn Nhu cười yếu ớt. Có lẽ còn có một kẻ khờ khạo khác nghĩ rằng cô bị Một Hai Ba bắt và muốn làm anh hùng cứu mỹ nhân.

Obama ném mạnh cây giáo khi hắn cách Một Hai Ba mười bước. Ngọn giáo bay một hình vòng cung trên không, do phản lực nên rơi trúng đuôi của Một Hai Ba. Anh quay lại thấy kẻ lén tấn công anh. Một tia sáng hung ác lóe lên trong con ngươi, anh gầm thét lao về phía trước.

Một Hai Ba thể hiện sự linh hoạt của cái đuôi, kéo dài ra như vẽ vòng tròn, nhanh như bay, lấy anh làm trung tâm quét sạch tất cả những dã nhân cản đường xung quanh. Phương pháp này rất hiệu quả và có thể hạ gục hơn chục người chỉ với một cú đánh, Obama cũng bị ảnh hưởng mà bị thương.

Một Hai Ba càng đánh càng mạnh mẽ, đợt tấn công thứ hai lập tức được phát động. Lần này, thân thể linh hoạt uốn cong thành hình tròn, giống như một con lăn gai, dùng sức của eo và chân sau lăn nhanh trên mặt đất, sau đó đám dã nhân không kịp thoát ra bị đè như cái bánh mì dưới thân. Bộ lông cứng rắn đâm vào da họ, tất cả bọn họ đều máu chảy đầm đìa.

Nguyễn Nhu cũng bị anh lăn lộn theo, mấy tuần lăn lộn như thế này, sau khi Một Hai Ba dừng lại, cô không khỏi nhìn thấy sao Kim trên nền trời tối đen.

Một Hai Ba không ngừng gϊếŧ chóc, nhưng đúng lúc này, một Thú tam trường có bộ lông bạch kim dẫn đầu đột nhiên hét lên một tiếng, sau đó xoay người bỏ chạy vào trong rừng rậm, Thú tam trường còn lại nhìn nhau một lúc, không hề có chút tranh nghi theo sát thân ảnh hắn nhảy vào rừng.

Một Hai Ba phập phồng cái mũi, tỏ vẻ không muốn nhưng cũng không ở lâu đành phải theo kịp tốc độ của thú phía trước. Anh đột nhiên phát hiện Nguyễn Nhu đã bị anh đánh rơi trên mặt đất ở cách đó không xa, liền nhanh chóng chạy tới đón cô.

Đồng thời, Obama cũng nhìn chằm chằm vào dã nhân gần với Nguyễn Nhu nhất, hét lên: "Bắt lấy cô ta!"

Tên dã nhân sửng sốt, nhanh chóng vươn tay túm lấy cánh tay của Nguyễn Nhu, định kéo cô về phía mình, nhưng Một Hai Ba phía sau lưng đã vội vàng dùng bàn tay đánh vào đầu, móng tay dễ dàng xuyên qua cổ họng, máu tươi phun ra.

Một Hai Ba giật lấy Nguyễn Nhu từ tay hắn, nhét vào túi bụng bảo vệ, sau đó phóng thẳng về vào rừng sâu.

Phần 31

Trong số hai mươi Thú tam trường, vết thương Một Hai Ba không nghiêm trọng, nhưng cũng đủ làm Nguyễn Nhu cảm thấy đau lòng nửa ngày. Đương nhiên, so với Nguyễn Nhu đau lòng Một Hai Ba, anh chàng càng đau lòng hai cánh bị thương của mình hơn, không ngừng dùng đầu lưỡi của mình liếʍ và an ủi phần lông phía trên.

Nguyễn Nhu xuống suối lấy một ít nước để rửa sạch vết thương trên cánh và vuốt lại mái tóc bù xù của mình.

"Anh có muốn bay không?"

Sau khi im lặng, Nguyễn Nhu đột nhiên hỏi.

Không biết có phải vì Một Hai Ba không nghe thấy cô nói không, mà anh không đáp lại những lời Nguyễn Nhu nói.

Nguyễn Nhu xoa đầu anh cười nói: "Thật tuyệt nếu đôi cánh của anh có thể bay.”

Nếu Một Hai Ba có thể bay, đôi cánh sẽ không phải là gánh nặng đối với anh. Nếu Một Hai Ba con có thể bay, anh có thể tung cánh và nhanh chóng chạy trốn khi gặp nguy hiểm.

............ Thật là một đôi cánh vàng đẹp lộng lẫy, có nhiều lông vũ và đầy đặn, khi quạt mạnh mẽ hữu lực, luồng không khí mà nó mang lại có thể thổi bay tất cả hoa cỏ xung quanh. Nguyễn Nhu không tin rằng một đôi cánh như vậy lại không thể bay.

Nguyễn Nhu hôn lên chóp mũi Một Hai Ba rồi nhẹ nhàng nói: "Tôi sẽ dạy cho anh cách bay, được không?"

-------++++++--------

Tác giả có chuyện muốn nói: Hehehe ... Từ "thịt" thường xuyên xuất hiện chương trước ... Xoa xoa tay.

(^ o ^) / Hôm nay mẫu hậu viết về chương thịt, ta vui vẻ trước một chút, đừng gấp, ngoan ngoãn vung hoa hoa, thịt rất nhanh sẽ đến ~

Lại nói, nếu Một Hai Ba và nữ chính sinh con thì sẽ như thế này sao?

Hay như thế này?

Meow haha, ta chắc chắn không bắt nạt tộc máy vuốt ...

Lăn lộn, tốn nhiều tiền a ~~~~