Chương 11: Sủng

Tác giả: Minh Như Triều Tuyết

Trước mắt có thể nhìn thấy Dương Tiễn còn sống sờ sờ, hầu tử cả một câu cũng không nói ra được.

Cứ như vậy, toàn bộ ân oán xóa bỏ, xem như vừa mới bắt đầu?

Ngộ Không hàm hồ đáp ứng, lại nói: "Công chúa vẫn nên gọi tên lão Tôn đi. Hắc, hai người đây là muốn đi đâu?"

Dao Cơ cười như không cười mà nhìn con khỉ nhảy từ trên cây xuống, Hao Thiên Khuyển trừng lớn mắt, quả thực hoài nghi người có thái độ hữu hảo với chủ nhân như vậy thật sự là Tôn Ngộ Không sao?

Hôm nay tiểu hồ ly kỳ kỳ quái quái, con khỉ này cũng kỳ kỳ quái quái.

"Trở về Quán Giang Khẩu." Thiếu niên đạm nhiên, thần sắc ôn hòa.

Ngộ Không giống như bừng tỉnh đại ngộ: "Đúng a, đúng, Quán Giang Khẩu là nhà của ngươi. Vậy hôm nay…… À không, ngày sau có thể đến quấy rầy không?"

Hao Thiên Khuyển cả đuôi đều dựng thẳng lên, cảnh giác kêu: "Ngươi tìm chủ nhân ta làm cái gì? Muốn đánh nhau?"

"(Coi như) Không đánh nhau, cũng có thể đến uống chút rượu, cùng tâm sự." Hầu tử cười hì hì, "Trưởng công chúa nói xem?"

Dao Cơ âm thầm quan sát Ngộ Không một phen, vừa không thể đáp ứng cũng không thể cự tuyệt, ưu nhã xoay người: "Việc sau này, cứ từ từ xem. Nhị Lang, chúng ta đi."

Ngộ Không thần thái phi dương nhìn bọn họ đằng vân rời đi, ngâm nga ca khúc lảo đảo trở về Lưu phủ.

Từ xa đã nhìn thấy thân ảnh của hắn, Ngưu Ma Vương liền cầm bát rượu đến chào đón: "Tới tới đây, hai huynh đệ ta uống một chén!"

"Một chén sao mà đủ?" Hầu tử nhảy qua, tiêu sái xách lên một vò Trúc Diệp Thanh, "Muốn uống thì uống đến không say không về!"

"Hảo! Không say không về!"

Cuối cùng khách khứa đông đảo, ngoại trừ nữ tử hầu như đều uống say mèm.

Dương Thiền Ngao Hồng bận rộn đưa người tiễn khách, giải quyết dọn dẹp, phàm nhân Lưu gia thôn đều đã được Bảo Liên Đăng tiễn về cả. Còn nhóm tiên yêu thì sao, có người vẫn còn tỉnh táo đúng lúc cáo từ (các nữ tiên), có người đỡ lẫn nhau lảo đảo rời đi (như một nhà của Ngưu Ma Vương), hay có người say như chết thần chí không rõ (như Na Tra)……

Tiểu Ngọc đỡ Trầm Hương vào tân phòng, Ngao Hồng và Triệu gia tiểu thư đem Ngao Xuân dọn vô phòng dành cho khách, Trư Bát Giới trực tiếp nằm ở trên bàn ngủ ngon lành, Dương Thiền ở phòng ngủ chiếu cố Lưu Ngạn Xương uống say, Mai Sơn huynh đệ sớm đã đi rồi……

Còn hầu tử, dựa vào dưới gốc cây hoa đào, đào lên một vò Đào hoa nhưỡng (mỗi vò rượu đều được phân loại khác nhau), ngẩng đầu uống một ngụm lớn, chép chép miệng, lẩm bẩm: "Quá ngọt…… Không có uống ngon như Hầu nhi tửu……"

Tiểu thiếu niên hoa sen giáp y mặt ửng hồng dựa vào một tảng đá lớn, mồm miệng không rõ: "Đào…… rất ngon……"

"(Đào hoa nhưỡng này) Quả nhiên là…… ủ cho nữ nhân và tiểu hài tử uống sao?" Ngộ Không ngẩng mặt nhìn bầu trời, nói lung tung như đi vào cõi thần tiên: Sức chịu đựng tốt a, ít nhất cũng được ngàn năm rồi.

Rõ ràng bản thân người nọ không thích uống rượu, lại là một tay ủ ra rượu ngon.

Bằng bản lĩnh của Dương Tiễn, đuổi gϊếŧ một Trầm Hương đã nhiều năm rồi vẫn không thành công. Nguyên nhân sao, ngoại trừ thủ hạ lưu tình (phóng thủy), chính là thủ hạ lưu tình (phóng thủy).

Đạo lý này hắn đã sớm nên nghĩ đến, cố tình là trong nhà chưa tỏ, ngoài ngõ đã tường, bị lá che mắt.

"Dương Tiễn……" Hầu tử nhỏ giọng nói gì đó, âm thanh dần dần giảm thấp xuống, nhắm mắt lại nặng nề ngủ dưới tàng cây hoa rơi rực rỡ.

Thiếu niên mãi không lớn say không còn biết gì từ trên tảng đá trượt xuống, ngã lên thảm cỏ xanh biếc, lệ chảy ra từ khóe mắt.

Dao Cơ trên mây lặng lẽ thở dài.

Dương Tiễn: “?”

"Con ủ rượu, nương còn chưa từng uống đấy."

"……" Trong trí nhớ của hắn nhanh chóng sưu tầm phương pháp ủ rượu, "Con hình như vẫn còn nhớ, trở về lại ủ cho mẫu thân uống?"

"Không cần." Đôi mắt Dao Cơ như hồ nước mùa xuân, chứa đầy sự ôn nhu, "Nương không thích rượu."

"Vậy......" Chuyện hắn sẽ làm còn rất nhiều, có thể làm cho mẫu thân cũng rất nhiều.

"Cái gì cũng không cần. Tiễn nhi, con luôn có thói quen chiếu cố người khác, hiện tại cũng nên quen để nương tới chiếu cố con."

"……" Nhưng mà hắn nên làm hầu như đều sẽ làm, không nên làm cũng sẽ làm không ít, thật sự không cần được mẫu thân chiếu cố.

"Tiễn nhi…… Buổi tối con muốn ăn cái gì? Nương làm cho con." Dao Cơ đầy lòng chờ mong mà nhìn hắn, "Nương gần đây học rất nhiều món ăn ở thế gian, vừa đúng lúc làm cho Hao Thiên Khuyển nếm thử, xem nương và con, ai làm đồ ăn ngon hơn."

Cả Hao Thiên Khuyển đều đã học tích cốc, Dương Tiễn càng không cần ăn cơm để duy trì sinh mệnh, nhưng thiếu niên trầm mặc trong chốc lát, áp lực rất lớn mới trả lời: "Chè hạt sen."

"Ân, vào tháng sáu hạt sen còn rất mới. Còn món khác?"

"……"