Chương 10: Hầu tử đáng thương

Tác giả: Minh Như Triều Tuyết

"Ta…… ta về đây." Tiểu Ngọc để cây trâm vào trong tay áo, chân vô ý thức cọ cọ trên nền đất. Dương Tiễn vẫn cười nhợt nhạt, "Đi đi."

Nàng chớp chớp đôi mắt to nhìn thiếu niên tái nhợt, cố lấy hết dũng khí nói một câu: "Tự ngươi, phải bảo trọng." Sau đó chạy đi như bay.

Dao Cơ cười, cất cao giọng nói: "Tiểu Ngọc, đừng quên Đào hoa nhưỡng!"

Tiểu Ngọc đột ngột dừng lại, ảo não tự vỗ đầu mình một cái, rồi lại xoay người trở về, đến dưới tàng cây của một cây hoa đào cành lá sum suê tươi tốt. Cúi người xuống, kình khí từ lòng bàn tay bắn ra, mặt đất bằng phẳng bỗng có thêm một cái hố thật lớn.

Mười mấy vò rượu màu nâu thẫm sắp xếp chỉnh tề, dưới thế công của nàng vẫn an ổn như cũ. Vò rượu sạch sẽ trơn nhẵn, bên tầng ngoài có phủ chú văn kim sắc nổi lên lập lòe, sau đó lại chìm xuống.

"Chọn hai cái này đi, được ủ lâu nhất." Thiếu niên yên lặng đến bên cạnh Tiểu Ngọc, làm nàng sợ tới mức phát run.

Nàng vừa lấy ra hai vò rượu hắn chỉ, vừa tò mò hỏi: "Làm thế nào mà ngươi biết?"

"Rượu này là do chính chủ nhân ủ, chủ nhân có thể không biết sao?" Hao Thiên Khuyển bĩu môi, hừ một tiếng.

"Thật sao? Ngươi còn biết ủ rượu?"

Tiểu Ngọc kinh ngạc ôm rượu lên. Thiếu niên không thể phủ nhận, tiện tay phất tay áo, đảo mắt một cái mặt đất đã khôi phục như lúc ban đầu.

Đợi tiểu cô nương vội vàng mang rượu đi xa, Dương Tiễn bỗng dưng nhướng mày nhìn chăm chú vào một đóa hoa đào "bình thường" trên cây gần đó, ánh mắt lãnh lệ như đao.

"Xuất hiện đi."

Đào hoa lù lù bất động, tựa như vô giác, không có gì khác thường.

Lưu văn giữa trán thiếu niên chợt lóe sáng, đóa hoa đào kia bất ngờ bị đánh một cái, đột nhiên nhảy lên biến thành một con khỉ khoác áo choàng đỏ vò đầu bứt tai.

"Hắc hắc, Chân Quân, Dao Cơ công chúa."

Hầu tử vốn muốn tới trộm rượu, kết quả gặp được người không ngờ tới. Dưới Hỏa Nhãn Kim Tinh, Dương Tiễn thật sự là Dương Tiễn, Dao Cơ cũng thật sự là Dao Cơ.

Chỉ là Dương Tiễn dù chưa chết nhưng chỉ còn lại tàn hồn, biến thành bộ dáng thiếu niên; mà Dao Cơ trong truyền thuyết sớm đã qua đời, sau khi Tân Thiên Điều xuất thế cũng không hề có tin tức, thân là mẫu thân của Dương Thiền, nhưng đến Hoa Sơn lại không có ý định đi gặp nàng.

Ở nơi này tai nghe mắt thấy một hồi, đủ loại suy nghĩ ở trong lòng chuyển động một vòng rồi lại một vòng, nhưng vẫn là rối rối rắm rắm.

Dao Cơ đổi lại nhìn qua Tôn Ngộ Không, "Đường đường Đấu Chiến Thắng Phật, thế nhưng cũng nhận ra hạng người vô danh đã qua đời như Dao Cơ?"

Ngộ Không nhãn châu xoay chuyển, "Lão Tôn từng nghe sư phụ kể về Trưởng công chúa."

"Nga? Thật không biết là vị sư phụ nào?"

Sự linh động trong đôi mắt Tôn Ngộ Không thoáng chốc ảm đạm đi, cổ họng nghẹn lại.

Hắn từng đưa ra lời thề sắt son hứa với người đó, cho đến ngày hôm nay vẫn không thể nói ra danh hào của người, càng không thể bại lộ quan hệ sư đồ của bọn họ.

Cho nên bằng việc Dao Cơ không biết mới nói ra lời này, hắn vẫn xem như không có gì mà cười: "Trưởng công chúa nói đùa rồi, lão Tôn còn có thể có mấy sư phụ?"

Dao Cơ không chút để ý, trên mặt hiện ra ý trào phúng: "Nếu đã như thế, ta không có gì để nói. Ân ân oán oán của ngươi và Nhị Lang ta đại khái cũng biết, như vậy xóa bỏ toàn bộ, thế nào?"

Nếu là trước đây nghe được những lời này, Ngộ Không sẽ nhịn không được muốn cười một câu "Ta và Dương tiểu thánh nào có ân gì chứ? Chỉ có oán." Hiện tại lại nói không ra.

Hắn hơi há miệng, có rất nhiều lời muốn nói.

Lúc trước bị Dương Tiễn vũ nhục, thật sự giận và hận;

Dưới chân Côn Luân phát hiện Bảo Liên Đăng vẫn còn dầu thắp nhưng Dương Tiễn lại không cần, thật sự hoang mang;

Cho rằng Dương Tiễn đã chết, nhớ tới trận chiến lúc quen biết trong quá khứ xa xăm, ngược lại buồn bực khôn kể;

Còn có, nửa năm trước trở lại Hoa Quả Sơn đã rời xa nhiều năm, trong sự hoan hô của hầu tử hầu tôn, lão hầu thành tinh trước mặt lại là biểu tình kinh ngạc: "Vì sao không thấy Nhị Lang chân quân?"

Ngộ Không lúc ấy ngây ngẩn cả người, biểu tình lại càng kinh ngạc hơn: "Từ khi nào mà quan hệ của lão Tôn và Dương tiểu thánh tốt như vậy?" Tốt đến mức lão hầu vừa thấy hắn đã hỏi Dương Tiễn?

"Đại vương không phải xưng hô với Chân Quân là "Dương nhị ca" sao?" Lão hầu nói theo lẽ đương nhiên, các hầu yêu chung quanh nhảy nhót lung tung gật đầu phụ họa.

Ngộ Không ngây dại. Hắn đỡ trán ngồi xuống bên bàn đá, xuất thần mà suy nghĩ thật lâu.

Thật kỳ quái, rõ ràng thành Phật mới ba trăm năm, thế nhưng chuyện xảy ra trên đường thỉnh kinh hắn lại không nhớ rõ.

Hắn trầm tư suy nghĩ cả ngày, mới chậm rãi nhớ lại, hắn từng nhờ Dương Tiễn giúp đỡ, Dương Tiễn cũng từng vui vẻ tương trợ.

Thậm chí, bọn họ còn từng nói nói cười cười, đánh nhau kịch liệt, uống đến quá chén, thưởng thức lẫn nhau……

Nhưng mà những quá khứ đó, sau này hắn vì sao không nhớ rõ? Sau khi thành Phật phạm vi hoạt động quy định của hắn ở tại Nga Mi sơn, dường như chưa từng qua lại với Dương Tiễn. Sau đó nữa, chính là chuyện của Trầm Hương.

Khi đó bọn họ vừa thấy mặt liền đối chọi gay gắt, phảng phất như kẻ địch luôn nhìn nhau không vừa mắt, có thù hận tích góp từ nhiều năm khó có thể hóa giải.

Trên thực tế, Tôn Ngộ Không và Dương Tiễn nào có thù hận gì?! Cả lúc mới gặp liền đánh nhau bất quá cũng chỉ là kỳ phùng địch thủ lập trường bất đồng mà thôi.

Ngộ Không ngồi bên bàn đá không nhúc nhích, các hầu tử đã nhận ra hắn không vui, tiếng cười đùa cũng nhỏ đi nhiều, có mấy hầu tinh vẫn luôn cùng hắn ngồi im ở tại Thủy Liêm Động, không có đi xa.

Lại thấy hắn bỗng nhiên cười ha hả, dùng sức cởi bỏ đi áo cà sa Phật y trên người, tùy tay vò nhỏ ném đi, cầm lấy một vò Hầu nhi tửu đổ vào trong cổ họng.

Rượu như thác nước trút xuống, một nửa tiến vào trong khoang miệng, một nửa đổ đầy lên người. Nhưng Tôn Ngộ Không vẫn không để ý, một vò rượu vào bụng, tùy hứng cười dài, trong miệng lại mắng: "Ngu xuẩn, ngu xuẩn."

"Đại vương?" Lão hầu ngồi xổm trên một cây cọc gỗ mà chớp mắt, vò vò một vòng lại một vòng tuổi trên mặt cắt của cọc gỗ.

"…… Không có gì, chỉ là cảm thấy, rượu này không tồi." Ngộ Không quăng vỡ vò rượu, nằm trên bàn lấy một cánh tay làm gối đầu, một tay còn lại tung tung Kim Cô Bổng, giọng nói hơi mơ hồ, "So với hương vị Lão Tôn uống lúc ở dưới Ngũ Chỉ Sơn, giống nhau như đúc."

"Đại vương thích thì tốt." Một hầu tử khác trên đỉnh đầu chỉ có một nhúm lông trắng cao hứng cười rộ lên, "Chúng ta theo phương pháp mà Nhị Lang chân quân đưa cho, thử rất nhiều năm mới ủ ra Hầu nhi tửu tinh khiết và thơm ngon như vậy."

"Ngươi nói cái gì?!" Ngộ Không nhảy dựng lên, sắc mặt đại biến.

Lông trắng không rõ nguyên nhân nhìn hắn: "Đại vương không biết sao?"

Hắn nên biết cái gì? Ngộ Không đột nhiên phát hiện, mình thế nhưng cái gì cũng không biết.

Chúng hầu tử mồm năm miệng mười đem mọi chuyện nói ra hết với Ngộ Không, hắn càng nghe càng thất hồn lạc phách.

Hắn bị đè dưới Ngũ Chỉ Sơn năm trăm năm, là mấy hầu yêu đã sớm thành tinh ở Hoa Quả Sơn thường xuyên đưa chút rượu quả đến, cùng hắn nói chuyện giải buồn, ngày tháng mới không quá khó trôi qua.

Hiện tại bọn chúng lại nói cho hắn biết, là Dương Tiễn truyền tin chỉ đường cho các hầu tử, giấu Thiên Đình đưa rượu, ngay cả Sơn Thần Thổ Địa ở gần đều là Dương Tiễn chiếu cố dặn dò......

"…… Rượu Nhị Lang chân quân đưa thật thơm, chúng ta thấy Đại vương rất thích nên mới cân nhắc học ủ rượu để cho Đại vương uống, chân quân liền đưa phương pháp ủ rượu cho chúng ta......"

Ngộ Không hoảng hốt che mặt: "Những việc này, thế mà ta lại không biết……"

"Nhị Lang chân quân không cho chúng ta nói nha." Chúng hầu tử trăm miệng một lời.

Lúc đó giữ kín như bưng, là vì cảm kích nên thủ tín; hiện giờ không nửa lời giấu diếm, là vì Đại vương đã hỏi.

Suy nghĩ của các hầu tử chính là đơn giản như thế này: Thủ tín rất quan trọng, nhưng Đại vương càng quan trọng hơn.

"Các ngươi lần trước hỏi ta, Dương Tiễn vì sao không tới?" Ngộ Không gục đầu xuống, hai vai run rẩy, lăn xuống dưới đất, thoạt nhìn có chút chật vật ảm đạm. "Bởi vì hắn đã chết."

_________________________________________

Editor: Hint Tiễn Không~