Trên bình thuốc có dán tờ giấy dặn Thịnh Vũ Ca mỗi tháng phải uống một viên.
Nửa năm sau, Thịnh Vũ Ca giải hết độc, hơn nữa nàng còn có một suy đoán.
Nam tu cứu nàng ngày ấy và người đưa thuốc giải là cùng một người, thậm chí có thể chính là Trần Nhan Linh.
Đại sư tỷ quả nhiên vẫn là Đại sư tỷ của nàng.
Trần Nhan Linh tận lực khống chế người ma đạo không đi tai họa bá tánh vô tội, nhưng nhân tâm không phải chỉ dựa vào vũ lực là giải quyết được.
Đám ma tu chỉ an ổn một thời gian, sau đó phần lớn đều trở về bản tính, lại tiếp tục đại khai sát giới.
Chính đạo cũng nhân cơ hội này vây bắt bọn họ.
Tuy nhiên, từ đó tới giờ đều chỉ là chút chuyện vặt vãnh, Trần Nhan Linh liền mặc cho bọn họ đấu tới đấu đi.
Nàng suốt ngày đi theo Tô Ly học vẽ bùa.
Từ lúc triệu hồi Vô Kiên, Khúc Duyệt chưa từng tới gặp nàng, hệt như biến mất khỏi thế gian.
Nhưng Trần Nhan Linh biết rõ nàng ta đi đâu. Nàng đã dán Ảnh chú lên người Khúc Duyệt, không sợ Khúc Duyệt chạy trốn.
Tống Hoài Viễn bị lật đổ, Tống Hạo An không chút ý phản kháng, Trần Nhan Linh cũng không muốn làm gì hắn. Dù sao hắn cũng là người nữ chính thích, nếu gϊếŧ hắn, nữ chính hắc hóa, xông tới gϊếŧ Trần Nhan Linh thì hỏng chuyện.
Tu tiên giới yên lặng một năm, sau đó nghênh đón chuyện mừng khiến một nửa người trên đại lục vô cùng hưng phấn — hôn lễ giữa Đại đệ tử thủ tịch Vô Uyên môn Chử Giáng và thiếu chủ Lạc Nhật tông Vệ Minh Hàm.
Trần Nhan Linh nghe được tin này, nghiến răng nghiến lợi.
Duyên trời tác hợp? Kim đồng ngọc nữ?
Nàng muốn xé rách miệng kẻ nào nói lời này.
Nàng vốn định dùng thân phận Cố Vân làm cho Chử Phong từ bỏ thế lực của Vệ Minh Hàm, nào ngờ kế hoạch không theo kịp tình thế biến hóa, nàng trở thành Ma Tôn.
Một năm không gặp được Chử Giáng, nỗi nhớ mong mỗi đêm đều tra tấn Trần Nhan Linh. Ngặt nỗi nàng lo lắng nếu tới thăm Chử Giáng, lỡ bị phát hiện sẽ khiến mọi người hoài nghi Chử Giáng dan díu với ma đạo.
Nếu Chử Phong một hai phải gả Chử Giáng cho Vệ Minh Hàm, Trần Nhan Linh nhất định không thể chờ được nữa.
Sáng sớm ngày nàng muốn rời đi, cũng chính là ngày Chử Giáng thành thân, Khúc Duyệt xuất hiện.
Thời gian qua, Khúc Duyệt vẫn luôn dốc lòng tu luyện, lúc này xuất hiện, tuyệt đối không phải chuyện tốt.
Ngoài dự liệu chính là, Khúc Duyệt biết Trần Nhan Linh muốn đi hôn lễ Chử Giáng, không những không ngăn trở, ngược lại còn muốn đi cùng Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh không đoán được Khúc Duyệt có ý gì, đương nhiên không muốn mang nàng theo.
"Ngươi sợ cái gì?" Khúc Duyệt cười lạnh nói: "Sợ ta thương tổn Thịnh Vũ Ca? Ngươi yên tâm, nàng có tu vi như vậy, ta không thể xúc phạm được."
Lời này không sai, sau khi Thịnh Vũ Ca uống thuốc giải, tiến đô tu luyện hết trì trệ không tiến, hiện giờ đã thành tu sĩ Đại Thừa kỳ. Nếu nàng tiếp tục tu luyện với tốc độ biếи ŧɦái này, muốn độ kiếp thành thần cũng không thành vấn đề.
Tu tiên giới đã bao lâu không xuất hiện tu sĩ Đại Thừa?
Từ Chiến tranh Thần Ma ngàn năm trước, chưa một ai đạt tới cảnh giới Đại Thừa, thậm chí số người đạt tới Hợp Thể kỳ chỉ đếm được trên đầu ngón tay. Mà những tu sĩ Hợp Thể kỳ này, có người lúc đột phá Đại Thừa tẩu hỏa nhập ma mà chết, có người vẫn luôn lánh đời tu hành, đến nay không một ai đạt được Đại Thừa.
Nhưng Thịnh Vũ Ca đã chứng minh cho mọi người thấy rằng chuyện đạt tới Đại Thừa kỳ không phải là vô vọng.
Về phần Trần Nhan Linh, tu vi của nàng đã vượt qua định nghĩa cảnh giới của tu sĩ bình thường, ngay cả bản thân nàng cũng không biết hiện giờ ai có thể đánh thắng được nàng.
Ma Tôn Đan Nhữ chưa từng thành thần, chưa từng tu tới Đại Thừa kỳ gì đó, cũng chưa từng nghênh đón thiên lôi độ kiếp, sự tồn tại của nàng tựa như nằm ngoài quy định của Lục giới.
Khúc Duyệt nói vậy, nhưng Trần Nhan Linh vẫn không yên tâm, nàng dùng võng trói thần vây khốn Khúc Duyệt, một mình chạy tới Vô Uyên môn.
Hôn lễ của Chử Giáng cử hành ở Vô Uyên môn, cao đường* của Chử Giáng là Chử Phong, còn cao đường của Vệ Minh Hàm là tông chủ Lạc Nhật Tông Thường Giản. Thường Giản đã là Luyện Hư hậu kỳ, xem ra vài ngày nữa sẽ đột phá tới Hợp Thể kỳ.
*Ở đây có thể hiểu là cha mẹ.
Trần Nhan Linh xen lẫn trong khách khứa tiến vào đại đường, nhìn Thường Giản đứng trên toà cao, tu vi của hắn là hàng thật giá thật, không giống Vệ Minh Hàm.
Tu vi của Thường Giản quả thật cao hơn Văn Phù rất nhiều, khó trách Văn Phù nóng nảy.
Trần Nhan Linh muốn tìm Chử Giáng, đáng tiếc hôm nay Vô Uyên môn cảnh giới vô cùng nghiêm ngặt, chỗ nào cũng có người tuần tra.
Nàng ẩn thân tìm kiếm hồi lâu cũng chưa thấy hôn phòng của Chử Giáng, nàng không biết tập tục ở thế giới này, chẳng lẽ tới lúc gả cưới tân nương mới đến nơi sao? Trần Nhan Linh đành phải ngụy trang thành Cố Vân, về đại đường chờ xem tình thế.
Giờ lành vừa đến, bên ngoài nháy mắt náo nhiệt, tiếng chúc phúc nhộn nhịp vang lên.
Trần Nhan Linh nhìn chằm chằm cửa đại đường.
Từ ngoài cửa, Vệ Minh Hàm mặc y phục tân lang đỏ thẫm tiến vào, tươi cười sáng lạn, tay dẫn dắt tân nương đầu đội khăn voan đỏ.
Trần Nhan Linh lập tức lửa giận bùng cháy. Ngươi được lắm, Chử Phong!
Người nàng yêu nhất bị ép buộc thành thân với kẻ khác!
Hai vị bắt đầu hành lễ, còn chưa được bao lâu, Trần Nhan Linh liền không thể nhịn được, lúc bọn họ muốn bái thiên địa liền lên tiếng: "Khoan đã!"
Trần Nhan Linh nói không lớn, nhưng mọi người đều nghe thấy lời nàng.
"Ngươi là ai? Dám làm càn như vậy! Người đâu, bắt lại!"
Trần Nhan Linh hừ lạnh một tiếng, phẩy tay áo một cái, mấy tu sĩ tới gần nàng liền bị đánh bay ra ngoài, đâm nát cả tường đá.
Chử Phong híp mắt, hắn đương nhiên nhận ra Trần Nhan Linh: "Cố công tử, hôm nay là ngày đại hỉ của tiểu nữ, nếu ngươi tới uống chén rượu mừng, vậy Chử mỗ dĩ nhiên vô cùng hoan nghênh, nhưng nếu ngươi tới kiếm chuyện, vậy thứ cho Chử mỗ không thể lưu tình."
Chử Phong chỉ biết Trần Nhan Linh là một tu sĩ Luyện Hư, rốt cuộc hắn không tài nào nhìn thấu ngụy trang của nàng. Hắn còn nghĩ rằng ở đây các có chưởng môn các đại phái, cộng thêm hắn và chúng hộ vệ, còn sợ không đối phó được Trần Nhan Linh sao?
Hắn quả thật có tâm chào mời tu sĩ Luyện Hư, nhưng Trần Nhan Linh nếu rượu mời không uống thích uống rượu phạt, vậy hắn cũng không ngại bắt nàng lại chậm rãi khảo vấn chuyện bí pháp tu luyện.
Đáng tiếc Chử Phong bàn tính trật lất.
Không một ai ở đây đánh thắng được Trần Nhan Linh.
Trần Nhan Linh vung tay, nàng không cần sử dụng ma khí, chỉ dùng linh lực, cũng đủ đánh bại những người này.
Nàng đi đến trước mặt tân nương, vừa định giở khăn voan, Vệ Minh Hàm liền xông tới chém về phía nàng.
Nhưng chẳng những hắn không thể đả động nàng, còn bị nàng đánh văng ra ngoài.
Chử Phong sợ hãi, Thường Giản cũng sắc mặt khó coi, hai người hợp lực công kích Trần Nhan Linh.
Nhưng bọn họ chỉ bám trụ Trần Nhan Linh một khắc, liền bị Trần Nhan Linh một chưởng đánh bay.
Văn Phù ngồi một bên xem kịch vui, hoàn toàn không có ý gia nhập chiến cuộc.
Không được bao lâu, chúng tu sĩ đều bị đánh bại, một đám ngã xuống đất, hoặc là bị trọng thương, hoặc do sợ Trần Nhan Linh mà nằm xuống đất giả chết.
Vệ Minh Hàm bị Trần Nhan Linh bắt lấy, dùng linh lực treo giữa không trung. Nàng nắm tay tân nương, dịu dàng cười với tân nương: "Ta tới."
Đột nhiên từ sau lưng nàng truyền tới một giọng vô cùng bất đắc dĩ: "Ngươi tới làm gì!"
Trần Nhan Linh cả kinh, quay đầu nhìn lại, Chử Giáng một thân hồng y như máu, từ cửa đi về phía Trần Nhan Linh.
Váy dài đỏ thẫm kéo trên mặt đất, Chử Giáng hiếm khi mà ôn nhu nhìn Trần Nhan Linh, ánh mắt nửa vui sướиɠ nửa bất đắc dĩ, nhưng đối với Trần Nhan Linh, ánh mắt nàng là triền miên vô tận.
Nàng đi chậm rãi tới bên Trần Nhan Linh, hồng y không khác gì áo cưới. Cảnh tượng này làm Trần Nhan Linh chợt nhớ tới Cố Vân Hi ở thế giới thứ nhất, lòng không kiềm được mà rung động.
"Tiểu sư muội của ngươi đoán rằng ngươi sẽ đến cướp hôn, không ngờ ngươi quả thật đến." Chử Giáng ẩn nhẫn ý cười: "Thật là đồ ngốc."
Trần Nhan Linh cười nhìn Chử Giáng: "Hôn lễ của chúng ta, ta đương nhiên sẽ không vắng mặt."
Cơn mừng rỡ khi gặp người yêu qua rồi, Trần Nhan Linh mới nhớ ra mình còn nắm tay người khác, lập tức thả tay ra.
Tân nương giở khăn voan, Trần Nhan Linh liền thấy Thịnh Vũ Ca nghịch ngợm cười với nàng, thầm truyền âm nói: "Hì hì, Đại sư tỷ, đã lâu không gặp nha."
Trần Nhan Linh nhướng mày: "Các ngươi chơi trò gì đây?"
Đừng nói Trần Nhan Linh, tất cả mọi người đều ngơ ngẩn, tân nương tử không hiểu sao từ ngoài cửa tiến vào, người dưới khăn voan lại là nữ tu khác?
Thịnh Vũ Ca đề cao giọng, làm mọi người đều nghe thấy: "Vị này là Cố Vân Cố công tử, hắn và Chử sư tỷ yêu nhau đã lâu, rễ tình đâm sâu, nề hà Chử gia ham thế lực của Lạc Nhật tông, hạ dược phong ấn tu vi Chử sư tỷ, ép nàng gả cho thiếu tông chủ Lạc Nhật Tông. Ta thân là khuê mật của Chử sư tỷ, nàng gặp nạn, ta lẽ nào thấy chết không cứu? Huống chi cổ nhân có câu "hữu tình nhân chung thành quyến chúc", ta cứu Chử sư tỷ là chuyện đương nhiên."
Khách khứa nghe rõ lời Thịnh Vũ Ca, không khỏi thổn thức.
Sắc mặt mấy người Chử gia và Lạc Nhật tông cực kỳ khó coi, ai quan tâm các ngươi lưỡng tình tương duyệt chứ? Chuyện hôm rõ ràng tổn hại thanh danh Chử gia và Lạc Nhật tông, Cố Vân này chắc chắn chết! Bọn họ lập tức vận khí xông lên.
Trần Nhan Linh hóa thân Cố Vân, là sợ nếu nàng dùng chân thân ra mật sẽ kéo Chử Giáng xuống nước. Vì thế nàng chỉ có thể sử dụng linh lực, không thể lộ ra dù chỉ một sợi ma khí, càng trăm triệu không thể lấy ra Vô Kiên.
Nàng đành phải hóa linh lực thành kiếm, triệt hạ từng kẻ địch ập tới.
Chử Giáng cầm một thanh trường kiếm đỏ, lưng tựa lưng với Trần Nhan Linh, ra chiêu đánh lui kẻ địch, không sát hại ai, rốt cuộc nàng vẫn là người Chử gia.
Thịnh Vũ Ca không tùy tiện ra tay, nàng giúp tới mức này đã đủ rồi, nếu lại giúp nữa, chỉ sợ Lạc Nhật tông và Chử gia sẽ liên hợp đối phó Vô Uyên môn.
Lúc linh lực gần cạn, Trần Nhan Linh lao khỏi vòng vây, kéo Chử Giáng chạy trốn.
Đám người theo sát đằng sau, nhưng hai nàng vừa chạy khỏi đại đường liền dùng truyền tống phù thuấn di khỏi đây, đám tu sĩ cố dùng thần thức truy tung nhưng hoàn toàn vô dụng.
Sau khi truyền tống ra trăm dặm, hai người lập tức tiến vào nhẫn Hỗn Độn nên mới tránh khỏi sự dò xét của bọn Chử Phong Thường Giản. Chờ hồi lâu sau, Trần Nhan Linh và Chử Giáng mới ra khỏi nhẫn, Trần Nhan Linh vẫn luôn nắm tay Chử Giáng.
"Thịnh Vũ Ca nói thật sao? Ngươi bị bọn họ phong bế tu vi?"
Chử Giáng cười gật đầu: "Bị phong bế mấy ngày, Thịnh Vũ Ca phá phong ấn cho ta."
"Các ngươi khi nào thân mật như vậy? Nàng chịu giúp ngươi?"
Trần Nhan Linh kinh ngạc hỏi.
Chử Giáng cho nàng một ánh mắt xem thường: "Nàng cũng không phải tâm địa Bồ Tát, làm sao rộng lượng giúp ta? Nàng có điều kiện, nếu nàng giúp ta thoát khỏi hôn lễ, vậy ta phải trả Xích Lăng cho nàng."
Trần Nhan Linh tức khắc cảm thấy không đúng: "Trả cái gì mà trả? Xích Lăng vốn là của ngươi!"
"Hiện giờ là của nàng."
Trần Nhan Linh hít một hơi, tức giận đến đau tim. Bọn Vô Uyên môn thật sự nghĩ Thịnh Vũ Ca là Hi Hòa sao? Còn có mặt mũi bắt Chử Giáng giao ra Xích Lăng!
Trần Nhan Linh định nói tiếp, nhưng Chử Giáng đã ngồi xuống một phiến đá gần đó, hai chân co lên, cằm tựa trên đầu gối. Nàng vòng tay ôm chân mình, vạt hồng y tản ra, tựa như cánh hoa nở ra trên phiến đá.
"Ta từ nhỏ chưa từng gặp mẫu thân, Chử Phong nói chỉ cần ta trở thành gia chủ Chử gia, ta có thể gặp nàng. Từ đó, mục tiêu của ta chính là trở thành gia chủ. Ta luôn nỗ lực tu hành, lúc người khác ngủ thì ta đả tọa, lúc người khác nghỉ ngơi thì ta luyện kiếm. Ta vốn tưởng rằng mình là thiên chi kiêu nữ, là người xuất sắc giữa bạn đồng lứa. Tới lúc gặp phải ngươi và Thịnh Vũ Ca, ta mới biết cái gì gọi là thiên phú dị bẩm, nỗ lực gấp trăm lần cũng không thể bì được."
"Đáng tiếc, sau này ta biết được, mẫu thân ta đã sớm chết, dù ta có trở thành gia chủ Chử gia cũng không thể gặp nàng."
Trần Nhan Linh cảm thấy mở miệng thật gian nan, nàng khàn giọng hỏi: "Ngươi hối hận sao?"
"Ta hối hận? Ha ha ha! Thiên đại chê cười!" Chử Giáng nhếch khóe miệng, cười vô cùng tùy ý: "Ta chưa bao giờ hối hận bất cứ quyết định gì của mình, đặc biệt là thích ngươi."
Trần Nhan Linh cảm thấy tim đập loạn nhịp, lòng như có ngọn lửa bùng cháy lên. Nàng mềm nhẹ mà kiên định nói: "Ta cũng vậy, thích ngươi là chuyện ta mãi mãi sẽ không hối hận."
***
Dany: Có ai ship tà đạo không? :333333