Lý Bình nhanh chóng đáp ứng, dẫn Trần Văn Ngọc lên lầu.
Đi theo Lý Bình lên tầng hai, căn phòng trong góc là của anh, được dọn dẹp ngăn nắp, trang bị đầy đủ, anh nhìn quanh một lượt rồi thì thầm với bảo mẫu: “Dì Bình đừng gọi cháu là đại thiếu gia nữa, gọi cháu Văn Ngọc là được.”
“Được, Văn Ngọc thiếu gia.” Bảo mẫu cười nói xong, anh còn chưa kịp, dì ấy đã tự mình dẫn anh đi xem một vòng trong nhà, anh đành phải đi theo.
Đi một hồi lâu, anh mới ý thức được trong nhà thật lớn, nhưng trong căn nhà lớn như vậy lại không nhìn thấy bất cứ người nào khác, ngoại trừ bảo mẫu cùng tài xế, trong phòng bếp chỉ có hai người con gái giúp việc.
Anh cảm thấy trong lòng bất an vì chưa gặp người trong gia đình họ Cố.
Ước chừng nhìn thấy anh băn khoăn, Lý Bình giải thích với anh: “Cố tiên sinh và Cố thái thái cùng nhau đi cắt băng khánh thành, hai vị tiểu thiếu gia đến một lớp huấn luyện Tae Kwon Do, đến giờ ăn tối họ mới về.”
Trần Văn Ngọc gật đầu, suy nghĩ một lúc và xin lỗi nói: “Dì Bình, cháu hơi chóng mặt, cháu có thể về phòng trước được không?”
Lý Bình lập tức lo lắng hỏi: “Văn Ngọc thiếu gia không khoẻ, muốn hay không mời bác sĩ đến khám?”
“Yên tâm đi, cháu đi nghỉ ngơi một lát sẽ ổn”. Trần Văn Ngọc nói xong, đối với Lý Bình cười cười, nhẹ nhàng trở về phòng.
Hành lý đã được tài xế đưa tới, Trần Văn Ngọc mở chiếc hộp bị vỡ góc ra, chậm rãi lấy từng món đồ ra định bỏ vào ngăn tủ hoặc đặt lên bàn.
Anh làm mấy chuyện này động tác thật mềm nhẹ, cơ hồ không phát ra tiếng động.
Sau khi cất từng cái một, anh đẩy những chiếc hộp vào tủ, bản thân anh lặng lẽ ngồi nghiêng mình trên bậu cửa sổ.
Nhìn qua cửa sổ trong suốt, phía đó là khu vườn sau của biệt thự, lúc này đang nở rộ một bông hoa lớn màu trắng.
“Hình như là hoa nhài.” Anh thì thầm, nhớ lại trong sách tả về loài hoa nhài《 mãn đình phương 》 viết:
*** Hoàn bội thanh y, doanh doanh tố yếp, lâm phong vô hạn thanh u.
Xuất trần tiêu cách, hòa nguyệt tối ôn nhu.
Kham ái phương hoài đạm nhã, túng ly biệt, vị khẳng hàm sầu.
Tẩm trầm thủy, đa tình hóa tác, bôi để ám hương lưu.
Ngưng mâu, do ký đắc, lăng hoa kính lí, lục tấn sao đầu.
Thắng băng tuyết thông minh, tri kỷ thùy cầu?
Phức úc thi tâm trường hệ, thính cổ vận, nhất khúc tương thù.
Ca thanh viễn, dư hương nhiễu chẩm, xuy mộng hạ dương châu.***1
Trong lúc hoài niệm, anh cảm thấy ưu sầu giống như một nhà thơ, anh không khỏi vuốt ve sống mũi hơi cay của mình, khoanh chân dựa vào bể cửa sổ nhắm mắt lại, cứ như vậy mà ngủ thϊếp đi.
Sau khi mê man ngủ mấy tiếng đồng hồ, bầu trời bên ngoài cũng sắp tối đen, Trần Văn Ngọc dụi mắt, vặn cổ và chân tay đau nhức, sau đó từ bệ cửa sổ đi xuống.
Anh liếc mắt nhìn đồng hồ được đeo trên tay tuy đã cũ nhưng vẫn chạy đúng giờ, đã mau 7 giờ rồi.
Anh bước ra khỏi phòng, muốn vào phòng tắm rửa mặt cho tỉnh táo nhưng vừa mở cửa ra, hai nam sinh giống hệt nhau tình cờ đi ngang qua cửa, bị tiếng mở cửa đột ngột thu hút, anh mắt của họ rơi vào khuôn mặt của Trần Văn Ngọc.
***1: bài thơ “Mãng Đình Phương - Lưu Vĩnh”
Tạm dịch:
Vòng ngọc của thanh y*, dịu dàng uyển chuyển cười lên lộ ra má lúm đồng tiền, đón gió vô cùng tĩnh mịch.
Phẩm cách xuất trần, cùng ánh trăng hòa nhã.
Hương thơm hoa cỏ thật dễ chịu, nếu phải chia tay, không cần phải sầu muộn.
Ngâm mình trong nước, tình cảm biến thành mùi hương chìm vào đáy nước.
Chăm chú nhìn, ta vẫn nhớ, hoa trong kính, tóc đen bên gò thái dương.
Những bông tuyết nhạy bén, có thể nào tìm được một tri kỷ?
Mùi hương ngào ngạt đọng lại trên thơ, nghe âm thanh xưa, cùng nhau xướng một khúc.
Tiếng hát đã xa, hương còn vương bên gối, thổi mộng Dương Châu.
*thanh y: vai đào trong hí khúc