Chương 1.1: Anh em họ Cố

Vào tháng 7 tháng 8, vào giờ ngọ buổi chiều cũng không nóng nực, khi Trần Văn Ngọc đang vất vả xách chiếc vali đến đầu ngõ, tài xế của Cố Minh Sinh đã đợi sẵn ở đó, nhìn thấy anh, ông ta cung kính gọi: “Chào đại thiếu gia.” Sau đó, ông ta lấy chiếc vali từ trong tay anh đặt nó vào cốp xe Porsche.

Tài xế cất hành lý xong, chạy tới mở cửa xe cho anh, thuận thế nói: “Hôm nay, Cố tiên sinh vốn định tự mình tới đón cậu, nhưng có lễ cắt băng khánh thành cần làm nên đã nhờ tôi tới đón thiếu gia trở về.”

“Ừm.” Trần Văn Ngọc trả lời xong, cảm thấy mình thiếu chút lễ nghĩa, liền bổ sung: “Việc của cha quan trọng, ông không cần quá để ý đến tôi.”

Tài xế gật đầu láy xe rời khỏi vùng ngoại ô xa xôi này.

Trần Văn Ngọc nhìn chằm chằm khung cảnh quen thuộc dần lui về phía sau, không thể nói rằng anh đã miễn cưỡng rời xa nơi này đến mức nào, nhưng anh không thể thư giản khi nghĩ đến tình huống xấu hổ mà mình sắp phải đối mặt.

Trong khu biệt thự, tài xế dừng xe trước một căn biệt thự song lập ba tầng, nói với Trần Văn Ngọc ngồi ở phía sau: “Đại thiếu gia ngài vào trước đi, tôi đi gara đậu xe, một lát nữa tôi đem hành lý vào cho ngài.”

Trần Văn Ngọc gật đầu, mím môi rồi đẩy cửa xe bước ra ngoài.

Anh khẽ nheo mắt nhìn tòa nhà sang trọng uy nghiêm này, tiếng tim đập trong ngực càng dồn dập.

Đây là nhà của cha anh-Cố Minh Sinh, nhưng lại không phải là nhà của anh ―― từ khi Cố Minh Sinh cùng Trần Liên Xuân ly hôn, anh đi theo mẹ, anh đã không gặp cha mình trong mười năm. Anh chỉ thỉnh thoảng nghe kể về một số sự việc và biết rằng ông ấy đã kết hôn lần nữa, kết hôn với người phụ nữ đã sinh cho ông ấy một cặp con trai sinh đôi từ lâu.

Khi cách mười năm, ông ấy lại tìm đến anh, chỉ vì mẹ ruột của anh qua đời, anh là một vị thành niên nên phải dựa vào người dám hộ hợp pháp khác.

Sau khi ly hôn, Trần Liên Xuân mang anh theo, cuộc sống không tốt, thậm chí bà còn khá chật vật, dù sau thì hồi đó bà cũng nổi tiếng là người mẫu, sau khi theo Cố Minh Sinh bà giải nghệ về làm tròn trách nhiệm của một người vợ, thật là lãng phí danh vọng, thanh xuân cũng không còn. Với rất nhiều thù hận trong lòng, bà kiên quyết không chấp nhận sự cứu trợ của Cố Minh Sinh, thậm chí còn chỉ tay vào Cố Minh Sinh người đã đến thăm anh và hét lên: “Trừ khi tôi chết, anh đừng hòng gặp lại đứa nhỏ!”

Thời gian trôi qua trong nháy mắt, khi Trần Văn Ngọc kết thúc kỳ thi vào cấp ba và nhận được giấy báo nhập học của trường trung học tốt nhất thành phố, hai mẹ con vui mừng không xiết, nhưng ông trời thật quá tàn nhẫn, Trần Liên Xuân đã ra ngoài làm công việc lặt vặt. Ngày hôm đó làm việc, bà ấy vô tình rơi xuống mà chết.

Nghĩ đến cuộc đời ngắn ngủi và khốn khổ của mẹ, Trần Văn Ngọc cảm thấy trong lòng đau nhói.

Anh đứng trước cửa rất lâu, mãi cho đến khi tài xế xách hành lý quay lại, anh vẫn không gõ cửa.

Tài xế là một ông chú lái xe ngoài bốn mươi tuổi, con của ông tình cờ cũng trạc tuổi Trần Văn Ngọc, ông nửa hiểu tâm lý băn khoăn lo lắng của Trần Văn Ngọc nên nở nụ cười ân cần bước tới gõ cửa cho anh.

Người mở cửa có lẽ là bảo mẫu, nhìn thấy tài xế liền cười với ông ta: “Anh về rồi à? Phía sau là đại thiếu gia?

“Phía sau…không phải là?” Tài xế lùi về sau, ý bảo anh đi vào, Trần Văn Ngọc chần chờ một chút rồi đi vào bên trong.

Bảo mẫu cười hòa nhã nói: “Xin chào đại thiếu gia, tôi là Lý Bình bảo mẫu nhà này, nếu cậu không phiền, giống như hai vị thiếu gia gọi tôi là ‘Dì Bình’.”

“Xin chào dì Bình.” Anh ngoan ngoãn gọi.

Tài xế đi theo, cười với bảo mẫu: “A Bình, cô chặng cửa đại thiếu gia làm gì? Mang thiếu gia lên lầu nhìn căn phòng một chút.”