Lâm Tuyết nói xong, mọi người ở đó có chút ngo ngoe rục rịch, Hướng Dương là người đầu tiên chạy lên bục, hất tóc lên tự tin nói: “Xin chào các bạn, tôi muốn tranh cử ủy viên ban thể dục! Tôi vốn dĩ chưa quyết định chọn lớp trưởng, ủy viên ban học tập và ủy viên ban thể dục, nhưng sau khi nghĩ đi nghĩ lại, tôi thấy mình thích hợp làm ủy viên ban thể dục hơn. Đúng như tên gọi của tôi, tôi hưởng thụ ánh nắng mặt trời, nhưng tôi hy vọng không chỉ tôi đối mặt với ánh nắng mà còn là việc sống vui vẻ dưới ánh nắng với tất cả các bạn cùng lớp!”
Cậu nói một cách say mê đến nỗi như cả những bạn ban đầu cho rằng cậu hơi giống một học sinh cấp hai cũng cảm động, không biết ai là người dẫn đầu, cả lớp liền “Bụp bụp” vỗ tay.
Hướng Dương vui vẻ cảm ơn, bước xuống đài ngồi xuống bên cạnh Trần Văn Ngọc, hưng phấn nói: “Văn Ngọc, cậu có muốn tranh cử không?”
“Không.” Trần Văn Ngọc lắc đầu, đẩy vai của cậu cười nói: “Trước tiên chúc mừng cậu được bầu làm ủy viên ban thể dục!”
“Hắc, cảm ơn!” Hướng Dương cũng không biết khiêm tốn, vui vẻ rạo rực đồng ý.
Hướng Dương dẫn đầu, có rất nhiều đồng học cũng tiến lên tự ứng cử, có chút chức vụ mà bao nhiêu người tranh cử, tất cả học sinh sẽ căn cứ vào lời tuyên bố của bạn bè mà bỏ phiếu, người có nhiều phiếu nhất sẽ trúng cử, danh sách cuối cùng như sau:
Lớp trưởng: Lưu Khả Nhi, nữ
Ủy viên học tập: Mạc Phi, nữ
Ủy viên kỹ luật: Triệu Vũ, nam
Ủy viên tuyên truyền: Phương Phương, nữ
Ủy viên vệ sinh: Lưu Gia Hào, nam
Hướng Dương được bầu làm thành viên ủy ban thể thao mà không có bất ngờ gì.
Lâm Tuyết chúc mừng sáu bạn cùng lớp, sau đó dẫn tất cả nam sinh đi chuyển sách.
Sách chất thành từng bó ở sảnh tầng một, dù chỉ mang theo một xấp nhỏ cũng không dễ dàng leo lên tầng sáu, Hướng Dương tùy tay lấy bảy tám cuốn sách từ trong bọc của Trần Văn Ngọc, khiến Trần Văn Ngọc giật cả mình lo lắng nói: “Nặng lắm, đưa cho tôi!”
“Tôi thêm mấy cuốn sách cũng không có gì to tát, cậu nhìn tay chân gầy gò của cậu, sợ cậu đứng dậy chốc lát là tứ chi sẽ gãy!” Hướng Dương bạo dạng nói, tỏ vẻ chính mình làm được.
Trần Văn Ngọc cũng không từ chối, trong lòng cảm động không thôi, anh và Hướng Dương hôm nay chỉ gặp nhau một lần, lần đó cũng không sinh ra cảm giác đặc biệt nào, nhưng Hướng Dương đối xử với anh bằng sự quan tâm chu đáo và nhiều hành vi thân thiện, Trần Văn Ngọc nhận định cậu là bạn của anh.
Lâm Tuyết yêu cầu sáu vị ban cán bộ phát sách, đồng thời cô sao chép thời khóa biểu và dán lên bảng trắng.
Trần Văn Ngọc nhìn nụ cười không ngừng nở rộ của Hướng Dương ngay cả khi cậu phát sách, anh cảm thán người này thực sự đã sống một cuộc sống đầy nắng và hạnh phúc.
Anh nhàn nhạt mỉm cười, cuối đầu lấy một cây bút trong cặp sách ra, viết tên và lớp của mình vào trang thứ hai của cuốn sách, đồng thời viết câu nói nổi tiếng của Gorky: sách là cầu thang tiến bộ của con người.
Viết xong hết thảy sách, Trần Văn Ngọc dùng đốt ngón tay gõ nhẹ vào sách giáo khoa, cảm thấy có chút vui vẻ.
Cuộc sống cao trung đã chính thức bắt đầu, hiện tại có vẻ khá tốt đẹp.