Chương 7 : Người ái mộ

Khi Chu Miên vẫn còn đang kinh ngạc vì người đàn ông lạ mặt này lại gọi tên cô, Bạch Thận Miễn đã nhanh chóng tới gần, Chu Miên chưa kịp phản ứng liền bị anh nắm lấy đầu vai xoay tròn một vòng.

Sau khi xác nhận cô vẫn ổn, Bạch Thận Miễn nhắm mắt lại.

Chu Miên biết rằng anh đang lo lắng cho cô, không khỏi thấy lòng ấm áp, vừa định lên tiến trấn an anh.

"Nếu còn có lần sau, tôi liền bẻ gãy chân em." Đôi mắt Bạch Thận Miễn đặc biệt hung ác, bàn tay to lớn bao lấy tay cô, bóp mạnh.

Hiện trường bạo lực gia đình.

Xương ngón tay của cô bị đau, nhưng không rút ra được. Chu Miên đau đớn hít vào, nhưng điều khiến cô khϊếp sợ hơn là, "Anh đang nói cái gì thế, anh dám đe dọa tôi?"

Bạch Thận Miễn lúc nào cũng ôn nhu ít nói, dù cô có làm gì khiến anh mất hứng, anh cùng lắm là trừng mắt nhìn cô, không bao giờ đùng đến những hành vi bạo lực, dù thế nào cũng phá lệ bao dung cô.

Thế mà bây giờ anh lại lạnh lùng lên tiếng, "Tôi không phải đang đùa giỡn với em."

Bạch Thận Miễn chỉ vào người đàn ông mặt mày vô cảm đang đứng một bên, "Tùy tiện nói chuyện với tên kỳ quái này, em muốn bị cưỡиɠ ɧϊếp sao?"

"Này, sao lại có thể ăn nói trước mặt người khác như thế chứ?" Chu Miên nuốt nước miếng, "Tính khí gì mà cứ nóng nảy là muốn xông lên đánh người luôn thế."

"Yên tâm đi, đây cũng là mấy lời tôi muốn nói với cô." Người đàn ông sửa sang lại ống tay áo bị Chu Miên níu lấy, bình tĩnh nói, "Kể cả cô có chủ động thú nhận mình bị AIDS, thì cũng khó mà không xảy ra việc gϊếŧ người cướp của.”

Nghe thấy 2 từ HIV/AIDS, Bạch Thận Miễn nhíu mày, lúc này mới yên lòng nhìn thẳng vào người đàn ông.

Tiếp đó, bọn họ cứ đối mặt với nhau một hồi lâu... Lâu đến nỗi Chu Miên nghĩ rằng bọn họ đang chơi đấu mắt.

Vẫn là người đàn ông kia thu lại ánh mắt trước, hướng về phía Chu Miên nhếch môi, nụ cười mười phần nho nhã, "Hai người có quen biết nhau, tôi cũng thấy yên lòng hơn, vậy tôi đi trước.”

Khi chiếc xe chạy qua họ, người đàn ông còn ấn cửa kính xuống, thò đầu ra ngoài, mỉm cười với Chu Miên, "Đừng ở lại với anh ta quá muộn, mẹ cô sẽ không vui đâu, mong sau này có cơ hội gặp lại."

Chu Miên sững sờ một lúc, cúi đầu không nói gì.

"Em không định giải thích sao?" Bạch Thận Miễn nhìn vào đôi má do lạnh mà đỏ bừng của cô, nhịn rồi lại nhịn, nhưng cuối cùng vẫn quàng cho cô chiếc khăn anh đã cầm theo trước khi đi ra ngoài.

"Chỉ là người qua đường thôi." Chu Miên lời ít ý nhiều.

"Người qua đường?" Bạch Thận Miễn có vẻ nghi ngờ, "Người qua đường lại đặc biệt dặn dò em không được ở cùng với đàn ông đến tối muộn?"

Dù sao trong lòng anh vẫn đang còn tức giận, nên động tác vô cùng thô lỗ, lúc quấn khăn chiếc nhẫn trên ngón tay vô tình mắc vào tóc của cô, Chu Miên rít một tiếng kêu đau.

"... Chịu đựng". Bạch Thận Miễn cộc cằn nói, nhưng động tác trở nên nhẹ nhàng hơn, cẩn thận tháo chiếc nhẫn màu đen bạc ra.

"..."

Khi dái tai đầy đặn của Chu Miên cọ vào mu bàn tay anh, khuôn mặt của Bạch Thận Miễn đột nhiên đỏ lên, đôi tay cũng không khỏi chậm rãi hơn.

"Có lẽ đó là một người ái mộ vô danh của tôi chăng." Dù sao cũng đã 26 tuổi, sau khi gặp được Bạch Thận Miễn, có một giai đoạn yêu nhau những cũng không nghiêm túc. Chu Miên giờ đây mới cảm nhận được thanh xuân đã bị lãng phí như thế nào, phải kịp thời dừng lại thôi.

"... A." Hành động của Bạch Thận Miễn lại trở nên thô lỗ, tóc của Chu Miên đã bị rụng mất hai sợi.

Anh quay lưng lại, phớt lờ Chu Miên, sải bước trên con đường dẫn về nhà, "Em có thể đi bộ 500 km nữa thì sẽ đến thành phố B. Đừng đi theo tôi nếu em có bản lĩnh đấy."

Lúc này Chu Miên mới nhận ra mình đi ngược hướng. Cô từ nhỏ đã là một kẻ mù đường, uống say xong thì đông tây nam bắc cũng không thể phân rõ, nếu không đi theo anh đoán chừng dù muốn quay về đoạn đường ban đầu cũng rất khó khăn.

Bạch Thận Miễn siết chặt hai tay thành nắm đấm, trong lòng có cảm giác bất lực lẫn buồn bực khó tả.

Ngay khi Chu Miên nói rằng cô có một người ái mộ, anh đột nhiên nhận ra rằng với quan hệ hiện tại của họ, anh không có quyền hay lập trường để can thiệp vào việc kết giao, yêu đương của cô.

Suy nghĩ ấy khiến anh vô cùng khó chịu, cả người đều trở nên nóng nảy.

Bầu trời đêm thành thị không có bóng dáng của ngôi sao nào, chỉ có vầng trăng vung xuống những ánh sáng nhàn nhạt.

Bóng lưng Bạch Thận Miễn có chút mờ mịt trong mắt Chu Miên. Cô bước đi trên đôi giày cao gót, cố gắng đuổi kịp những bước chân của anh.

Cảnh tượng này không hiểu sao lại quen thuộc đến thế. Họ quen nhau đã gần 9 năm, cách họ ở bên nhau luôn là một người liều mạng tiến lên phía trước, người còn lại lặng lẽ theo sau.

"Sao em lề mà lề mề thế?"

Chu Miên vẫn còn đang cảm khái, chỉ nghe thấy Bạch Thận Miễn khẽ nguyền rủa một câu, sau đó anh hung hăng xoay người, mấy bước đi tới trước mặt Chu Miên, không nói gì vác cô lên.

Bờ vai anh rộng lớn chắc nịch, Chu Miên nằm phía trên, nhìn vào cái gáy tuấn tú của anh, trái tim nhỏ bé không thể khống chế nảy lên thình thịch.

"Đừng nhúc nhích!" Bạch Thận Miễn gắt gỏng nói, còn véo vào đùi cô một cái.

"Tôi rất đàng hoàng! Tôi nghĩ anh chính là muốn trả thù tôi!" Chu Miên ủy khuất ôm lấy cổ anh.

"Này... Đừng thổi vào tai tôi..." Bạch Thận Miễn lúng túng rụt cổ lại:”Lần sau còn dám chạy loạn nữa không?’”

"Cái khẩu khí như đang dạy dỗ trẻ con này là gì vậy chứ?

"Đấy là trọng điểm à?"

"Anh đừng nói nữa." Chu Miên trong lòng tự nhủ nếu cô không chạy, chẳng lẽ ngồi chờ bị ngón tay anh đâm vào nữa sao…

10 phút sau.

"Anh thở hổn hển thế làm gì? Chẳng lẽ tôi nặng lắm sao?" Chu Miên cảm thấy có chút tội lỗi khi nghe tiếng hít thở nặng nề của Bạch Thận Miễn. Cả hai gần nhau đến nỗi khiến họ cảm thấy đôi tim này đã hóa thành một nhịp.

"Eo tôi sắp bị em ép gãy luôn rồi." Bạch Thận Miễn lặng lẽ nói.

"... Thể lực này thì làm công kiểu gì chứ, này lão Bạch, anh đúng là cần một người đàn ông mạnh mẽ mà."

"..." Bạch Thận Miễn tăng tốc độ mà không nói một lời.

"Này anh đừng chạy... A,a, tôi sẽ ngã mất... Cái đồ kiêu ngạo này..."

20 phút sau.

Chu Miên cố gắng sờ vào trán của Bạch Thận Miễn, "Anh đang đổ mồ hôi rồi kìa, mau đặt tôi xuống, chúng ta dắt tay nhau đi."

"... Sao tay em lại lạnh thế? Luồn tay vào áo khoác của tôi mau ."

Chu Miên nhăn nhó một lúc.

"Mấy chuyện quá đáng hơn cũng làm rồi, em xấu hổ gì chứ?"

Chu Miên không còn lựa chọn nào khác là làm theo lời anh, đặt lòng bàn tay lên da thịt ấm áp trong l*иg ngực anh.

"Này... Lạnh quá... Lấy ra ngay..."

"..."

"A... Em kéo núʍ ѵú tôi làm gì? Đừng vặn... a..."

"Suỵt, nhỏ giọng chút."