Chương 6 : Phiên nɠɵạı ŧìиɧ sử Bạch Thận Miễn

Bạch Thận Miễn đã từng bí mật có bạn trai khi còn là sinh viên năm hai, và anh chỉ giới thiệu cho Chu Miên biết.

Mắt nhìn của Bạch Thận Miễn rất cao, bạn trai của anh thấp hơn anh một cái đầu, khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, là nghiên cứu sinh của trường luật bên cạnh.

Anh bạn trai kia dù lớn tuổi hơn, nhưng tính cách lại rất nhút nhát. Theo lời nói của Bạch Thận Miễn thì, anh ta có một nỗi ám ảnh với phụ nữ, nhất là khi đối mặt nữ giới, chân như nhũn ra, nhịp tim hụt đi, còn từng ngất xỉu một lần...

Vì thế vào hôm gặp mặt, Chu Miên đặc biệt kéo hết tóc lên, đội mũ, khuôn mặt còn được che lại bởi gọng kính tròn, trên người mặc một chiếc áo khoác bóng chày kiểu nam.

Đôi mắt của người bạn trai kia sáng lên khi nhìn thấy Chu Miên, anh ta chủ động nắm tay cô, "Em là bạn của Thận Miễn phải không? Tên anh là Tiếu Hòa Ki. Hôm nay chúng ta sẽ đi đâu chơi?”

Chu Miên đẩy mắt kính, thấp giọng nói, "Xin chào, xin chào, em chỉ đến đây để chào hỏi thôi, lát nữa sẽ đi ngay, không quấy rầy hai người hẹn hò nữa."

Khuôn mặt của Tiếu Hòa Ky trở nên nhợt nhạt khi nghe những lời ấy, đôi tay anh ta không nhịn được run rẩy.

Chu Miên tưởng chứng sợ phụ nữ của anh ta lại tái phát, liền nhanh chóng bắt tay đối phương, lắc lắc "Tiểu soái ca anh đừng hốt hoảng, em sẽ đi ngay bây giờ."

"Không, không phải." Tiếu Hòa Ki giữ cô lại, định nói rồi lại thôi.

"Cô ấy biết mối quan hệ của chúng ta, sẽ không nói ra đâu." Bạch Thận Miễn dường như không muốn nhìn thấy hai người họ cứ kéo đẩy nhau trên đường, hai tay đút vào túi quần, quay đầu bước đi, "Tôi với anh ấy ở ngay trong khu nhà bên cạnh trường học, cô có muốn đến một lúc không?"

Chu Miên sững sờ một lúc, "Nhanh như vậy đã ở chung rồi sao."

"Ký túc xá đầy đàn ông, có hơi bất tiện, anh sống với cậu ấy để tiết kiệm tiền thuê nhà, đừng hiểu lầm." Tiếu Hòa Ki mỉm cười rạng rỡ, anh nắm lấy tay Chu Miên đi theo Bạch Thận Miễn.

Chu Miên cũng mỉm cười đáp lại. Cô tự nhủ, hai tòa nhà trong trường học của anh là do cha của Bạch Thận Miễn quyên góp, anh ta còn cần phải chia tiền nhà nữa chắc? Cũng chỉ lừa được mấy chàng trai đơn thuần như anh thôi...

Chu Miên vừa cao vừa trắng, tính cách còn ôn hòa, rất hợp mắt Tiếu Hòa Ki, anh ta không ngừng lôi kéo cô cùng trò chuyện trên suốt quãng đường.

Đến khi vào thang máy, Bạch Thận Miễn mới nhìn thẳng vào Chu Miên, "Không có việc gì còn đeo kính mắt? Tháo xuống cho tôi"

Chu Miên đeo kính để làm giảm đi sự nữ tính của mình. Cô nhìn Tiếu Hòa Ki, nhất thời có chút khó khăn.

Tiếu Hòa Ki chạm vào đầu Chu Miên một cách an ủi, "Có lẽ do thị lực em ấy kém? Thận Miễn, đừng can thiệp vào chuyện của người khác."

Bạch Thận Miễn lập tức nổi giận, anh cau mày: "Ai mới là bạn trai của anh? Anh cách xa cô ấy chút. Cả tay kia nữa, dắt một đường mà vẫn chưa đủ sao?"

Anh bỗng dưng ghen tuông khiến cả hai đều lúng túng, lòng bàn tay của Tiếu Hòa Ki đổ mồ hôi, anh ta nhanh chóng buông tay ra, nhưng lại lo làm tổn thương lòng tự trọng của Chu Miên, liền vỗ vai cô, "Em đừng để bụng, tính khí em ấy chính là như thế…”

"Còn không mau lại đây." Bạch Thận Miễn không thể chờ thêm được nữa, túm lấy Tiếu Hòa Ki và kéo người đàn ông về phía mình.

Mặc dù nụ cười của Tiếu Hòa Ki hơi cứng nhắc, nhưng từ trong ánh mắt anh ta vẫn nhìn ra sự ngọt ngào.

Chu Miên chưa từng thấy dáng vẻ Bạch Thận Miễn quan tâm một ai đó, nên lúc này đối với Tiếu Hòa Ki, cô đã thay đổi cách nhìn.

Cô khoát tay, nói không có việc gì, trông hai người như thế này tôi rất vui.

Vui vẻ nhưng mũi lại chua xót.

Sau đó, Tiếu Hòa Ki hỏi về chuyên ngành của Chu Miên, biết cô học ngành biên kịch ở trường truyền thông, lập tức trở nên hứng thú, cứ thao thao bất tuyệt về mấy câu chuyện kỳ quái mà anh ta nghe được từ người khác, còn nói là muốn cho cô ít tư liệu để viết kịch bản.

Chu Miên lắng nghe rất say mê, thỉnh thoảng còn chỉ ra một số sai sót hoặc phân tích của mình, lập trường hai người tuy có khác biệt, nhưng tam quan lại hợp đến bất ngờ.

Khi nói đến lĩnh vực mình am hiểu, khí chất của Tiếu Hòa Ki cũng thay đổi. Càng trò chuyện, anh và Chu Miên lại càng gần gũi hơn, rốt cuộc bỏ Bạch Thận Miễn lại phía sau.

Khi bước vào phòng, cả người Bạch Thận Miễn đều toát ra áp suất thấp.

Đây là lần đầu tiên Chu Miên đến đây. Cô tò mò nhìn xung quanh, 4 phòng 1 phòng khách, Bạch Thận Miễn và Tiếu Hòa Ki mỗi người một phòng, đoán chừng là vì bệnh sạch sẽ của anh.

Bạch Thận Miễn ngồi trên ghế sofa phảng phất một biểu cảm, "Hôm nay đại gia đây rất bất mãn”

Tiếu Hòa Ki nói, "Hàn huyên cả buổi, em chắc là rất khát, muốn uống gì?"

Bạch Thần Trật cau mày. "Bây giờ đã biết tôi sống ở đâu rồi, về sau mỗi thứ bảy đến đây nấu cơm."

Lời này rõ ràng là nhằm vào Chu Miên.

Tiếu Hòa Ki cảm thấy có gì đó không ổn, "Cái này không ổn, quá phiền phức cho Miên Miên ..."

"Chú ý thân phận của anh, Miên Miên là thứ để anh gọi à?"

Chu Miên cảm thấy để bọn họ cãi nhau vì mình thì thật không phải phép, vì vậy cô kéo mũ xuống, để lộ cái đầu của mình, "Thực ra em là con gái ..."

Tiếu Hòa Ki sửng sốt, "Anh biết, anh đâu xem em là đàn ông."

Bạch Thận Miễn lạnh lùng mỉa mai, "Cô nghĩ mình đeo cặp kính kia thì người ta không nhìn thấy bộ ngực lớn của cô chắc?"

Chu Miên không muốn thừa nhận mình ngụy trang thất bại, cô giả vờ không hiểu, cầm túi lên muốn rời đi, "A, tôi đột nhiên nhớ mình còn chưa hoàn thành bài tập về nhà, tạm biệt."

"Mấy lời tôi nói vừa rồi cô có nghe không ? Tôi muốn ăn cua sốt cay và thịt lợn hầm dưa.’’

"... Trước tiên gửi cho tôi cái số thẻ, tôi sẽ chuyển tiền cho cô."

Kết quả lần thứ hai đến chơi, thì Tiếu Hòa Ki lại dọn đi rồi.

Cô liền hỏi Bạch Thận Miễn, anh chỉ trả lời một cách thiếu kiên nhẫn, "Chia tay rồi, đều tại cô.”