Chương 4 : Em không có lương tâm

Ngụ ý của anh là... Không chỉ tối nay, mà cả ngày mai, anh cũng không có ý định buông tha cô.

Anh chàng này cũng quá phóng đãng rồi... Anh đến cùng là muốn làm gì chứ...

Chu Miên cảm thấy máu toàn thần đều vọt lên mặt, Bạch Thận Miễn kể từ sau khi được ăn mặn, luôn ở trong trạng thái không điều chỉnh được đời sống tìиɧ ɖu͙© của mình, so với bộ dạng lạnh nhạt trước kia quả thực là như hai người khác nhau.

Cô buộc mình phải tập trung vào việc sắp xếp ngôn từ, cố gắng xua tan suy nghĩ của mình, "Bạch tổng, chúng ta không thể cứ mãi như thế này... Nếu anh thực sự muốn, thật ra chỉ cần đổi đối tượng…”

"..."

Anh cứ thế trầm mặc, khiến Chu Miên đột nhiên có chút e ngại.

Sau một lúc, giọng nói của Bạch Thận Miễn vang lên trên đỉnh đầu, thanh âm như đang bị đè nén lại, "Thay đổi đối tượng? Ví dụ như ai?"

Tất nhiên Chu Miên không muốn anh thay đổi đối tượng, cô chỉ muốn thăm dò nội tâm của anh, bây giờ nghe anh hỏi câu hỏi như thế, giống như là đang thực sự cân nhắc.

Thấy cô thật lâu không nói lời nào, Bạch Thận Miễn buông tay ra, đi đến bên vách tường bật đèn, "Nghĩ đến ứng cử viên nào chưa?"

Mượn sắc vàng ấm áp của ánh đèn trong sân, Chu Miên nhìn vào bóng lưng cao lớn của anh. Người đàn ông này còn trẻ, sự nghiệp thành công, không hề lăng nhăng, cho tới bây giờ vẫn không thiếu người vây quanh mà đem lòng thương nhớ, có cả nam lẫn nữ, nhưng đời sống tình cảm cơ hồ luôn trống rỗng.

Chu Miên không biết tâm tình mình lúc đấy ra sao mà lại nói, "... Anh cần một người bạn tình thực thụ, như thế thì ít nhất ... Anh sẽ sẵn sàng làm đến bước cuối cùng với họ".

Trong căn phòng sáng sủa, Bạch Thận Miễn chậm rãi quay lại, Chu Miên lúc này mới phát hiện ra sắc mặt anh thâm trầm dọa người, "Có phải vì tôi không muốn cùng em làm đến cùng nên em mới không muốn tiếp tục nữa?”

Bạch Thận Miễn cởϊ áσ khoác, ném sang một bên, bên trong là chiếc áo len cổ lọ màu xanh xám, phác họa dáng người thon gầy nhưng mạnh mẽ, khuôn mặt đẹp đẽ đến bức người. Anh tháo đồng hồ ra và đặt nó lên khay trà bằng thủy tinh, nhìn cô không chớp mắt.

Ánh mắt anh lộ ra tia hung ác, Chu Miên có chút sợ hãi, nhưng cô cảm thấy phải nhân cơ hội này để làm sáng tỏ mối quan hệ giữa hai người, không thể cho phép anh bóp méo ý tứ của mình, "Bạch Thận Miễn, nhìn xem, anh thích đàn ông, còn tôi là một người phụ nữ thực sự, chúng ta..."

"Tính cả lần này, cũng mới chỉ là lần thứ ba." Bạch Thận Miễn từng bước đến gần cô, "Tôi chỉ mới chạm vào em hai lần, vậy mà chưa gì em đã chán ghét tôi, đã thế còn giống như trước đây ... luôn tìm lấy một cái cớ vô lý để rời bỏ tôi. Chu Miên, tôi thực sự muốn hỏi em, sao em có thể cam lòng như thế? Em còn lương tâm không?"

Khuôn mặt anh căng thẳng, bàn tay to lớn chạm vào sau gáy Chu Miên, kéo cô nép sát vào l*иg ngực mình, miệng còn khẽ mắng thầm, "... Khốn kiếp".

... Phẫn nộ.

Chu Miên đứng yên bất động, vùi đầu lên l*иg ngực anh, trừng to mắt, cổ họng nuốt xuống tiếng nghẹn ngào.

Cô thực sự quá thất vọng về anh... Từ đầu tới cuối, anh chưa một lần đứng trên lập trường của cô mà suy nghĩ.

Vì anh cô đã chấp nhận trả giá, vất vả làm việc ... Vậy mà việc chăm sóc cuộc sống của cô, anh chưa hề xem trọng, có đôi khi còn cảm thấy nó thật vướng víu ... Cho nên, anh chưa bao giờ thực sự để nó trong lòng.

Chu Miên cảm thấy có điều gì đó trong trái tim mình sụp đổ.

Bạch Thận Miễn phát hiện người trong ngực anh đang run rẩy, anh nhíu mày, mạnh mẽ nâng khuôn mặt Chu Miên lên, tay liền chạm vào một mảnh ướŧ áŧ, người không khỏi cứng đờ.

Mắt Chu Miên rũ xuống, môi mím chặt, cô khóc không thành tiếng, chỉ có thể nhìn thấy chóp mũi đỏ bừng.

Ngực Bạch Thận Miễn cứng lại, theo bản năng hôn mí mắt của cô, tay chân luống cuống an ủi, "Sao mới nói hai câu mà đã khóc rồi..."

Cô mẹ nó cũng đâu có muốn khóc...

Chu Miên đã cố gắng kiểm soát hơi thở, muốn khiến nước mắt ngừng rơi.

Đôi môi của Bạch Thận Miễn hôn lên khuôn mặt cô một cách bừa bãi, bàn tay to vụng về vỗ nhẹ lưng cô, "Miên Miên... Miên Miên, tôi sai rồi... Là tôi không có lương tâm..."

Anh lừa ai chứ...

Lời xin lỗi này, Chu Miên nghe không vào, cô lắc đầu, tránh nụ hôn của anh, "Tôi không muốn ở cùng một chỗ với anh nữa, đưa cho tôi chìa khóa xe, tôi muốn về nhà..."

Bạch Thận Miễn chôn khuôn mặt trong cổ Chu Miên, cầu xin sự tha thứ, "Không, em vừa mới uống rượu, không thể lái xe ..."

Thật là trơ trẽn..

Chu Miên quay mặt đi, "Đừng cọ nữa, cách xa tôi một chút..."

Bạch Thận Miễn đương nhiên không chịu, anh không những không dừng lại, mà còn dùng răng môi cắn lên xương quai xanh của cô, "Em quên chúng ta ở đây để làm gì à?"

Chu Miên đã sắp nổi đóa, cười nói. "Đã nói đến mức này rồi, Bạch Thận Miễn anh còn biết xấu hổ nữa không?”

Bạch Thận Miễn không biết có chuyện gì xảy ra với mình, trước đó anh chỉ xem Chu Miên như một người phụ nữ bình thường, cùng lắm là dễ nhìn hơn người khác một chút... Có đôi khi lại khiến anh nảy sinh du͙© vọиɠ, muốn ôm cô, sờ lấy cô.

Nhưng cũng không giống như bây giờ, ngay khi nhìn thấy cô đứng đó, tâm trí anh không thể nhịn được nghĩ đến việc lột sạch cô, khiến cô phải bày ra tư thế như vậy ... Anh bắt đầu tự hỏi liệu anh có thực sự là gay?

Nói thế nào thì nó cũng đã là niềm tin hơn mười năm rồi. Nếu anh thực sự không phải là gay, thì cuộc sống thanh tâm quả dục như người khổ hạnh trong cả quãng thời gian dài ấy há chẳng phải là một trò đùa?

Bạch Thận Miễn không quan tâm đến sự kháng cự của Chu Miên, cởi bỏ áo lông của cô, đồng thời tự an ủi chỉ là do mình nhịn quá lâu mà thôi...

Bạch Thận Miễn cách một tầng nội y ngậm lấy đầṳ ѵú của cô, một cảm giác tê dại kỳ lạ chạy vọt xuống xương cụt, khiến Chu Miên gần như kêu lên, "... Bệnh sạch sẽ của anh đâu? Tôi một thân mùi rượu như thế mà anh vẫn muốn dùng miệng sao?”

Bạch Thận Miễn hít thở gấp gáp, anh cau mày, cắn vào đầu lưỡi, dùng đau đớn để buộc mình ngừng xâm phạm cô, "Em bây giờ còn muốn đi sao?"

Sau khi uống rượu, cơ thể của Chu Miên trở nên nhạy cảm không chịu nổi, núʍ ѵú chỉ vừa mới bị chạm vào, vành mắt cô đã đỏ hoe, ngước nhìn anh với đôi mắt ngập nước .

Bạch Thận Miễn có chút mềm lòng.

Ngay khi tâm trạng anh đã dịu đi, Chu Miên lại gật đầu: "Tôi muốn đi".

Bạch Thận Miễn: "..."

Chu Miên cố gắng thoát khỏi cánh tay anh, không nghĩ lại thành công một cách dễ dàng.

Mảnh vải nhỏ xung quanh núʍ ѵú ướt đẫm nước bọt, dính chặt vào da, cảm giác rất quái lạ. Khi Chu Miên nhặt quần áo lên, cô bí mật phỉ nhổ mình vì lười biếng mà không thèm mặc áσ ɭóŧ.

Bạch Thận Miễn dường như thực sự tức giận, khuôn mặt lạnh lùng của anh cũng không nhìn cô.

Chu Miên cảm thấy nhẹ nhõm, nhưng trong lòng lại thấy mất mát không thể giải thích được. Cô thấp giọng nói sẽ tự gọi xe về, mặc áo vào liền muốn rời đi.

Kết quả vừa đi được một bước đã bị Bạch Thận Miễn gọi lại.

"Em dám đi thử xem."

Chu Miên cảm thấy vẫn là nên dám thử.