Chương 3 : Tôi không tin em không muốn cùng tôi làm

Mọi người trong công ty đều cảm nhận rõ sự thay đổi trong thái độ của Bạch Thận Miễn.

Chỉ cần Chu Miên ở đâu, thì ánh mắt của Bạch Thận Miễn luôn dõi theo hình bóng cô, khuôn mặt cũng thường xuyên xuất hiện nụ cười khó hiểu, dù có nhìn qua một tấm kính dày thì vẫn ngửi được mùi hương tình yêu phát ra từ người đàn ông ấy.

Cuối năm, công ty tổ chức một buổi liên hoan, người bạn thân kiêm cấp dưới của Chu Miên miệng ngậm ống hút, huých vào khuỷu tay cô, ra hiệu cho cô nhìn người đàn ông ngồi đối diện, "Bạch tổng nhìn cậu đến ngẩn người luôn kìa…”

Chu Miên rút khăn giấy lau cà phê trên khóe miệng, nhìn về hướng Bạch Thận Miễn đang ngồi, ánh mắt dừng lại phía sau lưng anh.

Một cậu trai lạ mặt bị đẩy lên sân khấu, khúc nhạc dạo vang lên, cậu vẫn cầm mic, không biết phải làm sao.

"Không phải nói mình là quán quân cuộc thi ca hát toàn trường sao? Hát đi nào!"

"Có hát được không thế? Không hát được thì xuống dưới này bồi anh đây uống rượu nào".

"Này, Tiểu Tuyết còn nói nếu cậu hát hay, cô ấy đêm nay sẽ về nhà cùng cậu đấy."

Tiểu Tuyết là lễ tân của công ty. Dáng người tuy nhỏ nhắn xinh xắn nhưng lại là một chị gái phóng khoáng. Cô ấy đặc biệt thích trêu chọc mấy sinh viên trẻ mới bước vào xã hội.

Cậu trai kia liền đỏ mặt, vừa mới mở miệng, cả khán phòng đều bật cười.

"Không sao, hát không hay thì tối nay cùng tôi về nhà." Tiếu Hòa Ki đứng dưới sân khấu, hai tay đút vào túi, nghiêm túc nhìn cậu trai trẻ.

Tiếng cười ngày càng ầm ĩ hơn. Người dẫn chương trình vỗ vai cậu: "Tiểu tử cũng không tệ đấy, làm gì cũng có thể kiếm lời.”

Chu Miên nhìn từ khóe mắt, trông thấy Bạch Thận Miễn ban đầu còn đang mỉm cười, nhưng nghe xong câu nói này, sắc mặt liền âm trầm

Chu Miên đột nhiên cảm thấy thức ăn trong miệng của mình không thể nếm ra vị gì nữa.

Cô từ từ nhắm mắt lại, tựa đầu vào vai cô bạn thân. "Thật ra chẳng có gì thay đổi hết. Cậu đút cho tớ chén rượu đi, tay tớ đang phát run."

Tửu lượng của Chu Miên rất kém, mơ màng cảm giác được cô bạn của mình dùng khăn ướt lau khóe miệng cô, sau đó còn đem hai mặt cọ vào nhau, trong miệng thì thầm:”Thật nóng.”

Chu Miên nghe thấy thanh âm này, lập tức tỉnh táo, cô nhìn lên, quả thực là khuôn mặt của Bạch Thận Miễn

Chết tiệt, tại sao anh lại đẹp trai như thế cơ chứ.

Suy nghĩ ấy vô tình bật thốt thành lời, lông mày của Bạch Thận Miễn lập tức nhếch lên, trên mặt đều là sự đắc ý không thể kìm nén được, anh ghé vào tai cô và nói: "Tối nay đến nhà tôi, cho em chiếm tiện nghi của tôi.”

Làm thế nào mà Chu Miên có thể không hiểu ý anh chứ, cô cau mày lấy ta đẩy l*иg ngực anh, "Anh thì có tiện nghi gì để chiếm? Mau tránh ra.”

Tất nhiên Bạch Thận Miễn không phải đang trưng cầu ý kiến của cô, kể từ sau cái lần ở văn phòng, Chu Miên vẫn luôn trốn tránh anh, đến cả tay cũng không cho chạm, tan việc lại càng không thể gặp. Bây giờ nhìn cơ thể mềm mại trong vòng tay của mình, Bạch Thận Miễn đã sớm thỏa mãn, anh sợ nếu còn phải đợi nữa sẽ thất thố trước mặt mọi người, bèn ôm lấy Chu Miên đi đến phía bãi đỗ xe.

Phía ngoài gió lạnh thổi từng hồi khiến Chu Miên bất giác rùng mình.

"Miên Miên ngoan, trong xe ấm áp, đi vào là ổn rồi." Bạch Thận Miễn hôn lên trán cô, mở cửa xe, nhét Chu Miên lên ghế ngồi.

Chu Miên giống như chú mèo không muốn đi vào chuồng, tay nắm chặt thân xe, chân dính chặt trên mặt đất, cho dù Bạch Thận Miễn dỗ dành như thế nào cũng sống chết không chịu ngồi vào chỗ.

Bạch Thận Miễn nhìn khuôn mặt tức giận của Chu Miên, cảm thấy vừa hoang mang, vừa phiền muộn, "Về nhà rồi giận dỗi với tôi sau được không? Ở đây sẽ bị mọi người nhìn thấy hết".

Chu Miên không nói gì, nghe thế liền trừng mắt liếc anh một cái.

Bạch Thận Miễn trong lòng cũng tức giận, mấy ngày này một lời cũng không thể nói với nhau, anh mới một mực ám chỉ Chu Miên ngồi xuống bên cạnh mình. Cô đã giả vờ như không thấy thì cũng thôi đi, đằng này còn mang theo bộ dáng hoa si nhìn chằm chằm chàng trai ca hát trên sân khấu, bây giờ muốn đưa cô về nhà lại thái độ như thế này…

Tóm lại, Bạch Thận Miễn nhận định là Chu Miên đã thay lòng, quả nhiên phụ nữ là thứ động vật dễ thay đổi, chiếm được thân thể anh xong liền không thèm coi trọng nữa.

Bạch Thận Miễn càng nghĩ, trong lòng càng khó chịu, anh cũng không định tiếp tục ôn nhu khuyên bảo cô, bèn gỡ tay Chu Miên ra, cứng rắn đem cô đẩy vào xe, tiếp đó bịch một tiếng đóng cửa lại.

Chu Miên nép nửa khuôn mặt mình vào trong khăn quàng cổ, ủy khuất lén lút nhìn sắc mặt lạnh lùng của Bạch Thận Miễn, càng nhìn càng thấy rung động, nước mắt không nhịn được mà trào ra…

Không thể tiếp tục được nữa, nếu tiếp tục sẽ trở thành thói quen.

Thứ đã không ăn được, dù có thèm muốn đến đâu, cô cũng sẽ chấp nhận thực tế. Khi đã biết rõ đời này không thể, khát khao cũng chậm rãi phai nhạt.

Cô chỉ mới 26 tuổi, sớm hay muộn cô cũng sẽ thoát ra khỏi bóng tối mà Bạch Thận Miễn mang đến, bắt đầu cuộc sống mới của riêng mình.

Nhưng Bạch Thận Miễn không cho cô cơ hội ấy, anh sẽ đưa cô theo bất cứ nơi nào mà anh lui tới.

Chu Miên không phải chưa từng đề cập đến việc từ chức, mọi công việc đều đã được bàn giao lại. Thế nhưng Bạch Thận Miễn lại cứng rắn không phê chuẩn, hôm sau lại thấy anh ngồi xổm trên tấm thảm trước cửa nhà cô, trong mắt đầy tơ máu đỏ, anh nói anh chán ghét mùi khói, vậy mà tàn thuốc trên đất lại nhiều không đếm nổi.

Chu Miên không hé miệng, xem như cái gì cũng không thấy, chỉ muốn đi vào cửa.

Bạch Thận Miễn đột nhiên đứng lên, bước vào cửa mà mặt không đổi sắc, cứ thể ngả đầu lên ghế sô pha nhà cô rồi ngủ.

Từ lần đó, Chu Miên biết trong lòng Bạch Thận Miễn có cô, còn là vị trí rất quan trọng.

Nhưng thế thì có nghĩa lý gì?

Cô thậm chí còn không thể hỏi anh có thích cô hay không.

Ánh sáng trong mắt Bạch Thận Miễn khi anh nhìn vào một người đàn ông, chưa bao giờ xuất hiện với cô, đó đã là bản năng.

Chiếc xe lao vào khu vực biệt thự Bạch Thận Miễn sống. Anh nghiêng đầu nhìn Chu Miên, cô cúi đầu xuống, tóc che kín mặt, "Đừng giả vờ ngủ nữa, em không trốn được đâu."

Chu Miên khịt mũi, tự mình mở cửa xe, đi ra ngoài.

Bạch Thận Miễn đi theo xuống xe, nhìn chằm chằm vào bóng lưng cô, giống như sợ rằng cô sẽ chạy mất.

Chu Miên có chìa khóa, tự mình mở cửa.

Bạch Thận Miễn ôm cô từ phía sau, hôn lên mái tóc cô, cổ họng phát ra tiếng thở dài thỏa mãn, "Cuối cùng cũng chỉ còn hai chúng ta."

Vòng ôm của anh càng siết chặt, nụ cười trẻ con lộ ra trên khuôn mặt anh, "Tôi không tin em không thích làm với tôi, ngày mai tôi sẽ không đến công ty."