Bảy năm không gặp, cha thấy Bình An liền cứng họng, kích động đến mức không thốt ra nổi một câu hoàn chỉnh.
Cha cẩn thận lùi về sau hai bước, sợ mình bị dọa Bình An.
Đôi mắt to của Bình An bỗng nhiên chứa đầy nước mắt, kêu một tiếng cha liền nhào vào trong vòng tay rộng lớn của ông ấy.
“Thút tha thút thít, giống như mèo con vậy.”
“Thật không nỡ.”
Nhưng cha vẫn đi, nhân lúc Bình An ngủ, hôn lên trán nàng, sau đó ôm a nương, cũng không quay đầu lại mà ra khỏi nhà.
Năm sau a nương liền sinh ra ta, cha viết thư nói hài tử này đặt tên là Lý Hoan đi.
Đáng tiếc a nương sinh hạ ta chưa đến nửa năm, liền rời đi.
Thật ra ta và a huynh đều là do Bình An chăm lớn, nhưng mà hài tử mới mười ba tuổi, đã là vυ" nuôi của hai tiểu oa nhi rồi.
A huynh nói với ta rằng ta lớn lên trên lưng Bình An.
“Khi còn nhỏ, vừa không nhìn thấy Bình An, muội luôn khóc oa oa.”
“Bình An chỉ có thể vừa cõng muội, vừa ra sông giặt giũ, vào bếp nấu cơm.”
“Bây giờ ngẫm lại, Bình An thật không dễ dàng gì, bản thân tỷ ấy vẫn còn là một hài tử.”
A huynh cảm thán.
Phải, bản thân nàng cũng là một hài tử, nhưng cho tới bây giờ nàng chưa từng để ta và a huynh đói bụng, so với những hài tử cùng trang lứa, ta và a huynh là tiểu hài tử ăn mặc chỉnh tề nhất, trên mặt nhiều thịt nhất.
Nhưng Bình An so với những hài tử cùng trang lứa, nàng là người có bàn tay thô ráp nhất.
A huynh từng hỏi Bình An có ủy khuất hay không.
Bình An nhàn nhạt liếc mắt nhìn một đống gỗ vụn làm bảo bối đang vui vẻ là ta, không nói gì.
Đống gỗ vụn đó là đồ chơi do cha tự tay làm cho Bình An khi nàng hai tuổi, ngựa gỗ, thuyền, trường thương...
Khi đến lượt a huynh, những món đồ chơi này đã phủ một lớp bụi.
Khi đến lượt ta, thì chỉ còn lại một đống gỗ vụn hỏng.
A tỷ là hài tử duy nhất lớn lên trên đầu gối cha.
Năm ta hai tuổi, cha trở về, đón ba tỷ đệ chúng ta đến quân doanh.
Khi đó Bình An đã mười lăm tuổi, càng được quan tâm hơn.
Trong doanh trại chỉ có một đám hán tử, y phục rách cũng không biết vá, bẩn thì lăn xuống sông một vòng rồi tiếp tục mặc, ăn giống y như đúc lợn nuôi trong chuồng.
Kể từ khi Bình An đến, mọi thứ đều thay đổi.
Tất cả lỗ thủng trên y phục của các thúc bá đều được vá sạch, hơn nữa đều đặc biệt vá thành nhiều loại họa tiết khác nhau.
Vừa nhấc doanh trướng lên, không còn là mùi mồ hôi như trước nữa, trong mũi đều là mùi thơm ngát của xà phòng.
Mỗi ngày vừa đến giờ cơm, một đám nam nhân lớn tuổi sớm ngửi thấy mùi cơm đã ngồi xổm ở cửa phòng bếp.