Chương 4

Nhưng mọi người vẫn quen gọi nàng là Bình An.

A huynh tên là Lý Định, không có nhũ danh, cha nói tiểu tử thối có tên là đã là tốt lắm rồi.

Dần dần, cuộc sống ngày càng khó khăn, trên đường ngày càng có nhiều người c.hết đói, sạp hàng thịt lợn của cha đã sớm đóng cửa, người còn không nuôi nổi huống gì nuôi lợn.

Nhìn Bình An đói thành một nắm xương nhưng không kêu một tiếng, lại nhìn nhi tử còn đang quấn tã và nương tử đang nằm trên giường suy yếu, cha không nói một lời liền báo danh tham gia quân khởi nghĩa, dùng chính mình đổi lấy mười lăm xâu tiền đồng.

Ngày cha tòng quân, Bình An ôm chân ông ấy, gắt gao nghiến răng không muốn ông ấy đi.

Cha không dám đối diện với Bình An, đỏ hoe mắt kéo bàn tay nhỏ bé của Bình An xuống liền sải bước đi theo đội ngũ.

“Tới khi đi được nửa dặm, ta lặng lẽ quay đầu lại nhìn một cái, Bình An vẫn còn đứng tại chỗ.”

Cha ngửa đầu uống cạn ly rượu, trầm mặc không nói gì nữa.

“Bình An từ nhỏ đã khiến người ta thương xót.”

Các thúc bá tướng quân đã đi theo cha cả chặng đường đ.ánh thiên hạ đỏ mắt mở miệng, sau đó cũng buồn bực nốc cạn rượu trong ly.

A huynh đứng lên lảo đảo thay cho bọn họ.

Cố bá bá liếc huynh ấy cười chua xót mắng một câu: “Tiểu tử này đã thành người lớn rồi, năm đó vừa mới tới quân doanh, còn sợ hãi rụt rè trốn phía sau Bình An không dám ngẩng đầu.”

Lời nói này được mọi người hưởng ứng, nhao nhao gật đầu.

Hoàng huynh mím môi: “Thúc nha, hiện tại không dám trốn nữa, Bình An đi rồi, con liền trở thành tỷ ấy, phía sau còn một đám thỏ nhỏ đợi nấp sau lưng con kìa.”

Phải rồi, hoàng huynh trở thành người lớn nhất trong thế hệ chúng ta, đứng ở vị trí của Bình An, có lẽ huynh ấy càng có thể cảm nhận được sự vất vả của Bình An.

Sau khi cha tòng quân, Bình An càng trở nên hiểu chuyện, hằng ngày giúp a nương giặt giũ nấu cơm, còn gánh vác trách nhiệm chăm sóc a huynh.

Mỗi tháng cha luôn gửi tiền về, ngày đó là thời điểm Bình An vui vẻ nhất.

Năm Bình An mười hai tuổi, cha ở trong quân đã có uy danh không nhỏ, đúng lúc họ hành quân đi qua quê nhà, cha liền mò mẫm trèo tường vào trong sân.

“Ta vừa trèo vào trong sân, liền nhìn thấy một tiểu cô nương đứng sững sờ ở đó.”

“Bảy năm không gặp, nhưng ta chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đó là Bình An nhà chúng ta.”

“Vẫn xinh đẹp như lúc nhỏ.”

Cha sờ miệng, cũng không biết nhớ lại điều gì.

“Bình An, ta là…”