Ta là Lý Hoan, hơn mười năm trước lắc mình biến hóa, từ nữ nhi của đồ tể biến thành công chúa Đại Tống.
Chủ yếu là ta có một người cha hăng hái tranh giành.
Những năm cuối tiền triều chiến loạn khắp nơi, dân chúng lầm than, mắt thấy trong nhà sắp không còn gì ăn, cha đem mình bán cho quân khởi nghĩa lấy mười lăm xâu tiền đồng. Có lẽ nhiều năm kinh nghiệm g.iết lợn khiến cho cha đang cầm một con dao lớn trông ra vẻ uy dũng như hổ, thêm vào tính tình hào sảng, trượng nghĩa, cha vậy mà lại trở thành thủ lĩnh của đội quân khởi nghĩa này.
Vô số văn nhân võ tướng nghe nói thanh danh hiền đức của cha liền nhao nhao đến tham gia, dần dần, đội ngũ của cha càng làm càng lớn mạnh, trực tiếp đ.ánh tới cửa kinh thành.
Bách tính ở cổng thành sớm đã nhảy nhót reo hò, nhiệt tình thay cha mở cửa thành từ bên trong, vì vậy cha liền lật đổ tiền triều mục nát mà không phí một binh một tốt nào, lập nên Đại Tống, trở thành hoàng đế khai quốc của Tống triều.
A huynh lắc mình biến hóa, trở thành vị hoàng thái tử đầu tiên của Đại Tống.
Ta cũng từ một nha đầu nông thôn trở thành công chúa tôn quý nhất Đại Tống.
Đoạn lịch sử này năm nào cha cũng nhắc lại trong yến tiệc sinh thần của mình, mỗi lần nói tới đây ông ấy luôn say khướt, ta đã nghe nhiều đến nỗi lỗ tai sắp nổi cả chai sần.
“Nếu không phải nhờ Bình An, đám thỏ đế các ngươi làm gì có cơ hội ngồi ở đây mà không lo cơm ăn áo mặc?”
Cha híp mắt lờ mờ, chỉ vào ta và a huynh la mắng, không có nửa phần dáng vẻ của hoàng đế.
A huynh không nói lời nào, cầm lấy vò rượu “ừng ực” uống cạn.
Ta cúi đầu, hai mắt dần dần đỏ.
Cha nói không sai, nếu không phải vì Bình An, ông ấy việc gì phải tòng quân? Không tòng quân thì ông ấy sao có thể làm hoàng đế?
Ông ấy không làm hoàng đế, chúng ta làm sao có thể sống những ngày tháng tốt đẹp như bây giờ?
Ngươi hỏi ta Bình An là ai ư?
Bình An chính là bình an.
Bình an là hi vọng Bình An có thể bình bình an an.
Bình An là hài tử đầu lòng của cha.
Cha là một cô nhi lang thang đầu đường xó chợ, chơi bời lêu lổng, năm mười chín tuổi thành thân với a nương cũng là cô nhi.
Năm sau a nương liền mang thai, vào ngày sinh, cha ngồi xổm ở cửa phòng nghe nương la hét một đêm, cha nói ngày đó tay ông ấy run rẩy cả đêm, chỉ lo xảy ra chuyện không may một xác hai mạng.
Sáng sớm hôm sau bà đỡ đẻ ôm một oa nhi cười từ trong phòng đi ra: “Tiểu tử Lý gia, từ nay về sau không được lười biếng nữa, phải tích góp thật nhiều của hồi môn cho cô nương nhà ngươi.”