Chương 2

Cha trực tiếp sững sờ, run cầm cập vươn tay muốn ôm oa nhi.

Kết quả là bà đỡ đẻ vỗ một cái vào mu bàn tay ông ấy: “Trời đất ơi, ngươi ôm lợn hay gì, đầu tiểu oa nhi rất giòn, ngươi nhẹ nhàng dùng ít sức lực thôi.”

Cha nói lúc đó ông ấy bị bà đỡ đẻ kia mắng đến nỗi đầu óc mờ mịt, tới lúc phục hồi lại tinh thần thì tiểu oa nhi đã được ông ấy bưng trong tay.

Không sai, chính là bưng.

Cha khom lưng, hai bàn tay to bưng tiểu oa nhi được bọc trong khăn lót, toàn thân cứng ngắc đến mức ngay cả cử động cũng không dám.

Ông ấy nín thở nhìn tiểu oa nhi trong lòng bàn tay, một cục hình tròn nhỏ nhắn, nhắm mắt lại “hừ hừ” bĩu môi, cha nói lúc ấy trái tim của ông ấy như muốn tan chảy, trên đời sao lại có tiểu oa nhi đáng yêu như vậy.

Thật ra lời nói này ta luôn rất nghi ngờ, bởi vì sau này các hoàng đệ hoàng muội của ta sinh ra ta đều tới xem, khuôn mặt thì mặt nhăn nhúm, người này càng xấu hơn người kia, nào có đáng yêu như cha miêu tả.

Khi đó cha ôm hài tử đã rất thuần thục, còn thuần thục hơn so với những phi tử lần đầu tiên làm nương.

Những đệ đệ muội muội chỉ biết khóc kia vừa được cha ôm vào trong lòng thì lập tức nín khóc, đôi mắt to đen láy lay chuyển, nhìn cha cười không ngừng.

Cha nhìn chăm chú vào chúng nửa ngày: “Năm đó Bình An cũng cười với ta như vậy.”

Sau khi Bình An được sinh ra, hàng xóm láng giềng lặng lẽ kề tai nói nhỏ với a nương, nói cha giống như biến thành một người khác, không uống rượu đi linh tinh, chơi bời lêu lổng, mượn chút bạc mở cửa hàng buôn bán mổ lợn, thời gian rảnh rỗi thì ở nhà để chơi với Bình An.

Khi Bình An một tuổi mắc bệnh nặng, liên tục sốt cao không hạ, khuôn mặt nhỏ nhắn nghẹn đến đỏ bừng, khóc đến thở không ra hơi.

Khi đó đang là mùa đông giá rét, cha bọc Bình An kín mít, chính mình mặc y phục đơn bạc chạy thẳng đến dược quán trên đường, đại phu ngáp một cái rồi mở ra mấy hộp thuốc: “Có thể hạ sốt hay không thì phải xem ý trời, nếu không c.hết thì chỉ sợ cũng sốt đến hỏng đầu óc, lão đệ chuẩn bị sẵn tâm lý đi.”

Cha lau nước mắt từ dược quán đi ra, đi ngược gió rét bước từng bước trở về nhà, đút vào miệng Bình An một bát thuốc vẫn không thấy chuyển biến khá hơn, nương ôm Bình An khóc đến c.hết đi sống lại, cha không nói lời nào, cởi trần ở ngoài trời lạnh nửa canh giờ, lúc trở vào toàn thân run rẩy, môi lạnh đến tím tái, sau đó ôm Bình An vào trong lòng.

Thân thể Bình An nóng bỏng dựa vào cảm giác mát lạnh thoải mái “hừ hừ” ra tiếng, cha nhìn thấy hi vọng, cứ như vậy vào vào ra ra vài lần, nhiệt độ cơ thể Bình An dần dần hạ xuống.