Chương 4: Cùng nhau trọng sinh (2)

Mà bác sĩ ôm đứa bé đi ra ngoài, lúc đi thẳng ra ngoài, cũng cảm thấy khí tức xung quanh thay đổi, hình như có chút lạnh?

Bác sĩ cảm thấy rất kỳ lạ, dường như suy nghĩ gì đó, liếc mắt nhìn đứa bé đang ở trong ngực, thấy hai mắt nó vẫn nhắm lại, hô hấp bình thường, không giống như bộ dạng gì đó, không khỏi buồn cười là mình suy nghĩ nhiều.

Trẻ con mới sinh ra, trên người làm sao có khí lạnh cùng sự tàn nhẫn? Chắc là do thần kinh mình quá nhạy cảm rồi!

Mà bên ngoài phòng sinh, một già một trẻ đang ngồi cùng với rất nhiều người mặc đồ đen đứng xung quanh.

Một thiếu niên diện mạo xuất chúng, nhìn qua cũng chỉ mới trưởng thành, tuy rằng ngũ quan tuấn mỹ, nhưng khóe mắt hắn có một vết sẹo sâu dường như có thể nhìn thấy xương cốt, đôi mắt đen bên cạnh vết thương kia, phảng phất như một đôi mắt ác lang, làm cho người ta cảm thấy sợ hãi và lạnh lẽo từ đáy lòng.

Hai người nghe thấy tiếng trẻ con khóc, người thiếu niên này vẫn không có biểu cảm gì, nhưng người đàn ông trung niên phía sau thiếu niên nọ lộ ra vẻ mặt mừng rỡ.

Thiếu niên dường như cảm giác được người đàn ông trung niên đang vui mừng, hơi nhếch môi, thản nhiên nói ra mấy chữ: “Sinh ra dễ, sinh tồn khó.”

Cánh cửa phòng mổ đã được mở ra, bác sĩ ôm đứa bé quấn chăn nhung đứng ở cửa, nói với thiếu niên một cách đau đớn: “Quý phu nhân đã qua đời, tiểu thiếu gia rất khỏe mạnh.”

“Ừm.” Thiếu niên tùy ý đáp một tiếng, giống như người vừa chết kia không phải là con người, mà là giống như chó mèo gì gì đó, hắn cũng không có ý định đón lấy đứa bé, thậm chí còn chẳng thèm liếc mắt một cái, chỉ có người đàn ông trung niên bên cạnh hắn đón lấy đứa bé.

“Đưa đến Kỳ trấn.” Thiếu niên vừa đi ra ngoài, vừa lạnh lùng nói, bước chân so với lúc đứng lên, rõ ràng nhẹ nhàng hơn không ít.

“Vâng, lão gia.” Người đàn ông trung niên nhanh chóng gật đầu, nghĩ ngợi, lại hỏi: “Vậy đặt tên tiểu thiếu gia là gì?”

Thiếu niên rũ mắt suy nghĩ một chút, phun ra ba chữ lạnh như băng: “Tên là Mạc Tử Kỳ!”

Báo đốm dù đã có một cái tên mới nhưng vẫn không thèm để tâm mà ngược lại, trong đầu chỉ có một ý niệm, chính là con nhóc kia! Con nhóc đáng chết, hắn thề dưới đáy lòng, tốt nhất đừng để hắn biết được, con nhóc này cũng trọng sinh, nếu không cho dù là trong biển người mênh mông, hắn cũng phải tìm ra cô, ăn sạch sẽ!

Chỉ là, hắn lại không biết, lần chờ đợi này, phải chờ suốt sáu năm, mới có thể ‘hội ngộ’ với con nhóc đó!



Sáu năm sau, vẫn là Viện Sức Khỏe Phụ Nữ Và Trẻ Em.

Vẫn cùng một nơi, hai người đàn ông một lớn một nhỏ đều đang chờ đợi một phụ nữ mang thai trong phòng sinh để sinh con.

Nhìn qua người lớn khoảng hơn ba mươi tuổi, bộ dạng tuấn tú, khí chất nho nhã, vẻ mặt rất khẩn trương, không ngừng xoa hai bàn tay đang nắm chặt.

Mà đứa nhỏ lại chỉ có năm sáu tuổi, bộ dạng cũng rất kỳ lạ, so với người đàn ông đang sốt ruột kia, có vẻ hắn bình tĩnh hơn rất nhiều.

Người bình thường đi ngang qua chỗ này, đều sẽ coi hai người này là cha con, nhưng thật ra… Hai người không hề quen biết nhau.

Mà đứa nhỏ này cũng không phải ai khác, mà chính là con báo đốm sinh ra sáu năm trước, hiện tại hắn đã hoàn toàn dung nhập vào xã hội này, cũng tiếp nhận chuyện mình sống lại.

Nhưng trong lòng hắn vẫn tồn tại một nút thắt, đó chính là chuyện lúc trước con nhóc kia hại chết hắn, hắn vẫn mãi không buông bỏ được, hắn dùng thời gian sáu năm học tập bí thuật gia tộc, cuối cùng một tháng trước mới học được, cũng tìm ra địa điểm mà con nhóc kia đầu thai, cho nên sáng sớm như vậy, hắn đã chờ chỗ này.