Chương 3: Cùng nhau trọng sinh (1)

Thành phố C, Viện Sức Khỏe Phụ Nữ Và Trẻ Em.

Phòng sinh.

Theo sau tiếng kêu vui mừng của bác sĩ, cùng với đó là tiếng khóc oa oa vang dội.

Đây là một đứa trẻ sơ sinh, toàn thân bê bết máu vẫn được bác sĩ bế ở giữa bàn tay, dây rốn trên người còn chưa cắt, hai mắt đã mở.

Và đứa trẻ mới sinh này không phải là ai khác, chính là con báo đốm đã bị gϊếŧ bởi con mèo nhỏ đó.

Khoảnh khắc báo đốm được sinh ra, trong đầu trống rỗng, khoảng một phút sau, ký ức kiếp trước giống như thủy triều đổ về, giống như muốn bóp nát đầu hắn, thật đau.

Theo bản năng hắn nhắm mắt lại, kêu hừ hừ, nhưng tiếng phát ra không còn là những tiếng gầm gừ mạnh mẽ của con báo, mà là từng tiếng khóc rất khó nghe.

“Oa oa oa…”

Báo đốm sững sờ một chút, tầm mắt hắn mơ hồ, chỉ có thể mơ hồ nhìn thấy mấy vật thể đang di chuyển, nhưng tiếng khóc này, hắn nghe thấy rõ ràng.

Đây…Là âm thanh gì?

Báo đốm bị dọa sợ, ngừng khóc vài giây, sau đó lại tiếp tục kêu hừ hừ, không ngoài ý muốn, lần này vẫn là tiếng trẻ con khóc.

“…”

Trong lòng báo đốm là cơn thịnh nộ kinh thiên đang bốc lên!

A, Con nhóc đáng chết kia!

Thị lực của trẻ con mới sinh có hạn, sức lực cũng có hạn, nhưng vì báo đốm đã hóa biến thành một đứa trẻ nên có lẽ trong lòng quá tức giận, trực tiếp từ trong vòng tay của y tá, lăn xuống đất.

“Cốp!”

Khoảnh khắc hắn xoay người rơi xuống đất, phát ra một tiếng va chạm sắc bén.

Mọi người trong phòng sinh đều sợ đến ngây người!

“Có chuyện gì vậy?” Một người hạ thấp thanh âm giận dữ quát, ánh mắt mang theo trách cứ nghiêm khắc.

Y tá sợ đến nỗi khuôn mặt trắng bệch, trước hết không nói đến người dọa cô, nếu đây là một đứa trẻ bình thường, nếu ngã xuống đất như vậy, cũng là một việc rất nghiêm trọng.

Cô y tá sợ tới mức run người, cô run rẩy đi tới ôm đứa trẻ ngã xuống đất kia, thấy đứa trẻ không khóc, không cử động, sợ ôm lên chính là một đứa bé đã chết.

Nhưng khi cô ôm đứa trẻ lên, sắc mặt lại thay đổi.

Đây là…

Chỉ thấy đứa bé bị cô bế lên, chẳng những không hề bị làm sao, hiện tại còn dùng đôi mắt to đen nhánh nhìn chằm chằm cô, mang theo một sự tàn nhẫn cùng hận ý nói không nên lời.

Cô y tá cũng tốt nghiệp ở một trường cao đẳng chuyên nghiệp, đương nhiên biết rõ trẻ con mới sinh không thể nhìn rõ cô, cũng không có khả năng dùng ánh mắt tàn nhẫn này để nhìn cô.

Nhưng cô cảm thấy, đứa trẻ này có hơi kỳ lạ, tà khí lợi hại, giống như lúc nãy, rõ ràng đang nằm trong vòng tay cô rất tốt, nhưng hắn lại có sức xoay người rơi xuống đất từ trong tay cô.

Bác sĩ trách mắng cô đi tới, ôm đứa trẻ đi, cẩn thận kiểm tra một lượt, xác nhận không có vấn đề, mới thở dài nhẹ nhõm.

Mà lúc này, báo đốm đã nhắm hai mắt lại, tiếp tục tiếp nhận một ít kiến thức về thế giới này đang tự động xuất hiện trong đầu.

Hắn từ từ nhận ra, đây là hắn trọng sinh, hơn nữa còn trọng sinh đến thế giới loài “người”.

Mà tất cả những việc này, đều là do con nhóc thối tha đáng chết kia gây ra!

Con nhóc kia, chỉ cần nghĩ đến cảnh bản thân bị con nhóc đã hại chết, báo đốm hận đến nghiến răng, hận không thể nhai nát cô bây giờ, nuốt vào trong bụng! Hắn hận bản thân, vì sao lúc trước lại mềm lòng, lẽ ra phải ăn tươi nuốt sống con nhóc đó!