Chương 12: Vả mặt

Tiết Duệ không ngờ kế hoạch lại thuận lợi như vậy, gã sửng sốt một chút, sau đó mới ý thức được thượng tướng đã đồng ý.

Hahaha, vị tướng quân này cũng quá non đi?

Gã chỉ là tùy tiện châm ngồi một chút, anh liền bị mắc câu, quả nhiên không có bản lĩnh thực sự, năng lực của anh nhất định là bị giới truyền thông thổi phồng, nhất định là giả mạo, giống như những ngôi sao trong làng giải trí vậy .

Tiết Duệ dù sao cũng còn trẻ, nhìn thấy kế hoạch của mình thành công, trên mặt lộ ra nụ cười đắc chí.

La kỳ nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của gã, trong lòng âm thầm thắp nến cho gã, Tần Hòa cũng nhếch môi cười nửa miệng.

Hai tên ngốc này nghĩ là mười chọi một có thể đánh thắng được tướng quân à?

Gã không biết rằng một trong những chiến công nổi tiếng của thượng tướng là một chọi một trăm ư?

"Anh Dã, chúng ta làm sao bây giờ? Mười người đánh một mình thượng tướng, nếu như thượng tướng thua thì sao?" Chu Chu lo lắng nhìn sàn đấu, lại nhìn Thương Dã lười biếng đút túi quần bên cạnh.

"Cậu lo cái gì? Thượng tướng không lo, cậu y như hoàng đế không vội, thái giám lại gấp." Vẻ mặt Thượng Dã như đang xem kịch vui, không hề có chút lo lắng nào.

Chu Chu quả thực bội phục tố chất tâm lí của hắn, trên sàn đầu bên kia là người hắn thừa nhận mình thích đó: "Anh Dã, anh thực sự thích thượng tướng sao? Không phải người ta hay nói thích một người có chút gió thổi cỏ lay cũng sẽ lo lắng đề phòng à?"

"Thật sao? Thích là như thế hả?" Thượng Dã tỏ vẻ đây là lần đầu tiên hắn thích một người, cũng không biết quá trình ra sao. "Sao cũng được, dù sao chuyện này tôi cũng không lo lắng, nếu không phải điều kiện không cho phép, tôi còn muốn reo hò cổ vũ cho thượng tướng. Nhìn người mình thích hăng hái, khí pách trên sàn đấu, cậu không thấy là một loại hưởng thụ sao?"

Hưởng thụ?

Trái tim anh ta đang nhảu disco đây, đây gọi là hưởng thụ sao?

Vẫn có rất nhiều người lo lắng giống như Chu Chu, dù sao trong xã hội ngày nay, Omega dù sao cũng là một nhóm dễ bị tổn thương, có rất ít Omega có năng lực vượt trội, chủ yếu phân bổ ở lĩnh vực dân sự, giống như quân đội, đặc biệt là đội đặc chủng, hầu như không có bóng dáng Omega, thỉnh thoảng có một số người cũng chỉ làm cơ giáp sư, sửa chữa linh tinh.

Nào có như Cố Thanh Lan, người không chỉ là chiến sĩ của đội đặc củng mà còn là lãnh đạo, đồng thời là chiến sĩ cơ giáp mạnh nhất trong liên minh đế quốc.

Con người luôn có một loại tâm lý, quá mạnh hay quá yếu đều sẽ khiến người ta nghi ngờ.

Cố Thanh Lan thật sự lợi hại như vậy sao? Không phải truyền thông phóng đại sao? Không phải nhân cách giả dối sao?

Với loại tâm lý này, ánh mắt của một số người nhìn chằm chằm vào Cố Thanh Lan ít nhiều có chút bất kính.

"Lấy tôi làm trung tâm, những người khác lùi lại 20 mét." Cố Thanh Lan muốn làm gì đó luôn hành động mạnh mẽ và kiên quyết, sau khi đồng ý với thỏa thuận với Tiết Duệ, anh liền yêu cầu những người xung quanh nhường chỗ. để họ chiến đấu.

Những người ở gần nhau lần lượt rút lui, một khoảng không gian rộng lớn nhanh chóng bị bỏ trống xung quanh Cố Thanh Lan.

Một số người thấy vị trí đủ rộng nên không lùi về phía sau hai mươi mét, đứng đó không nhúc nhích.

Cố Thanh Lan nhìn chằm chằm bọn họ: "Bán kính hai mươi mét, các cậu không thấy mình lùi chưa đủ à?"

Trong số ít người đó, có một người mạnh dạn nói: "Thượng tướng, nơi này đủ rộng, như vậy đủ cho hai bên rồi đi?"

“Tôi đã bảo các ngươi lùi lại 20 mét, thì có nguyên nhân của nó.” Cố Thanh Lan nghiêm túc nhìn bọn họ: “Cho các cậu một cơ hội nữa, các ngươi muốn lùi về 20 mét, hay vẫn đứng đó?”

Mấy người có chút dao động, nhưng hành vi đưa quyền quyết định cho bọn họ của Cố Thanh Lan lại khiến bọn họ có ảo tưởng rằng vị thượng tướng này không hung dữ lắm, có thể bị bắt nạt, vì thế nói: “Chúng ta đứng ở đây.”

“Được.” Cố Thanh Lan không hề nói nhảm, quay đầu nhìn Tiết Duệ cùng đồng bọn: “Bắt đầu, ntốc chiến tốc thắng thôi.”

Anh gài thước đen vào thắt lưng, ra hiệu rằng anh sẽ không sử dụng vũ khí.

Tiết Duệ nói với giọng điệu cực kỳ không thân thiện: "Thượng tướng, nếu không ngài vẫn nên dùng đi, kẻo có người nói mười người chúng tôi chọi một sẽ không tôn trọng ngài."

Dùng vũ khí, mười chọi một là tôn trọng sao?

Dối trá.

Thiếu Kỷ luật.

Cố Thanh Lan thản nhiên nói: "Không cần, nếu không tôi sẽ các cậu nói tôi ủy lớn hϊếp nhỏ."

Phốc--

Một trong những người thuộc nhóm nhỏ của Tiết Duệ đã không kìm được và cười khẽ.

Thượng tướng này quá buồn cười nghĩ rằng một mình có thể đánh bại được mười người bọn họ sao?

Anh có biết rằng khi mười người họ ở trong học viện quân sự, họ đều là những người giỏi nhất về võ thuật?

"Thượng tướng, ngài đã nói như vậy, vậy chúng ta liền không khách khí." Tên đó nói: "Vì tỏ lòng kính trọng ngài, chúng ta sẽ không giấu giếm thực lực."