Chương 11: Khiêu chiến

Ngồi cùng thượng tướng, Thượng Dã không thể nghi ngờ gì đã khiến những tân binh khác cảm thấy ghen tị, đặc biệt là Tiết Duệ và Phương Nghị, hai người vừa ăn nhìn chằm chằm vào bọn họ.

Cố Thanh Lan cảm nhận được ánh mắt không mấy thân thiện, ngước mắt lên liếc nhìn, liền thấy hai người nhanh chóng cúi đầu, trong đôi mắt màu hổ phách hiện lên một tia suy nghĩ sâu xa.

Ở chỗ riêng tư, Cố Thanh Lan không phải là người nhiều chuyện, sau khi Thượng Dã ngồi cùng anh, ngoại trừ lần đầu nói chuyện, hai người không hề nói một lời nào, ăn xong Thượng Dã phải đi xếp hàng trước, đứng dậy cầm mâm đồ ăn: ” Thượng tướng, tôi đi tập hợp đây."

Cố Thanh Lan gật đầu: "Đi đi."

Thượng Dã xoay người, vừa bước đi bước đầu tiên liền dừng lại, quay đầu nhìn Cố Thanh Lan, "Thượng tướng, ngài là Omega ngồi vào vị trí cao như vậy, chắc chắn sẽ có rất nhiều người không phục ngài, phải không?”

Đó là một câu hỏi rất đột ngột, Lạc Kỳ và Cố Thanh Lan đều ngẩng đầu nhìn hắn, Thượng Dã lại không nói nữa mà cười tà ác: “Tuy nhiên, tôi tin thượng tướng sẽ chuyên trị những kẻ không phục.”

Sau khi Thượng Dã rời đi, La kỳ đặt đũa xuống, cau mày nói: "Thượng tướng, xem ra hôm nay có người không nghe lời, nếu không ngài tốt nhất đừng đi, tôi sẽ xử lý bọn họ."

"Ngươi không nghe thấy Thượng Dã vừa mới nói ta chuyên trị những kẻ bất mãn sao?" Cố Thanh Lan chậm rãi đặt đũa xuống, lấy khăn ướt trên bàn lau miệng và tay: "Dù sao cũng phải ra tay. "

La Kỳ bĩu môi,:“Vậy Thượng tướng không cần đích thân ra ngoài. Những tân binh đó cho rằng huấn luyện ba năm trong trường quân sự, là có thể đến đội đặc chủng của chúng ta để diễu võ dương oai? Còn dám gào mồm với thượng thướng, cũng khong biết nìn xem mình có mấy lặng, chúng ta phái mỗi Tần Hòa đi ra cũng có thể xử lí chúng sạch sẽ."

"Không sao, coi như tập thể dục buổi sáng đi." Cố Thanh Lan nhẹ nhàng nói, bưng đĩa thức ăn đứng dậ:, "Đi thôi, đã đến lúc Tần Hòa nên chỉnh lại đội rồi."

Sân huấn luyện để tập học nằm trên một mảnh đất hoàng thổ rộng lớn, sân huấn luyện vượt chướng ngại vật ở bên phải, sân huấn luyện cơ giáp rộng rãi hơn ở bên trái, lúc này có hàng chục cơ giáp màu đỏ đang đậu ở đó, chỉ nhìn từ xa thôi các tân sinh viên có thể cảm nhận được sự uy nghiêm và sức mạnh tỏa ra từ những cơ giáp đó.

Mọi người đều nhìn về phía đó một cách khao khát, ước gì họ có thể lái chúng đi ngay bây giờ.

Cố Thanh Lan đứng ở trên đài cao, thu ánh mắt của mọi người vào trong mắt: "Muốn lái cơ giáp không?"

"Muốn!" Phía dưới lần lượt trả lời, trong lời nói tràn đầy chờ mong và khát vọng.

Cố Thanh Lan bất động: "Hôm nay không luyện tập cơ giáp, tôi dạy các cậu kỹ năng chiến đấu. Nhưng trước khi dạy, tôi muốn xem năng lực chiến đấu của các cậu. Hai người một nhóm, đánh tay đôi cho tôi xem."

Đứng phía sau Cố Thanh Lan, Lạc Kỳ hận sắt không thể thành thép: "Thượng tướng, ngài biết có người muốn khıêυ khí©h ngài, vì sao ngài lại cho bọn họ cơ hội?"

"Đây là kế hoạch của tôi." Cố Thanh Lan mặc dù không sợ bị chọc tức, nhưng anh cũng sẽ không cố ý tạo cơ hội cho người khác chọc tức anh, anh chỉ đang nói đây là kế hoạch đã lên từ trước.

La Kỳ im lặng, biết thượng tướng có ý riêng của mình.

Hơn một ngàn người mỗi lần ra là cỡ một trăm người, chia thành năm mươi nhóm đánh lẫn nhau, Cố Thanh Lan dùng thước dạy học chỉ xuyên vào, chỉ ra điểm mạnh điểm yếu của mỗi người.

Tiết Duệ tạm thời vẫn chưa đến lượt, nhưng gã đã nháy mắt với những đồng đbọn hẹn tối qua, nghĩa là khi gọi đến họ sẽ tiến hành kế hoạch.

Mối hận cũ bị đánh bại ngày hôm qua và mối hận mới coi thường Omega khiến Tiết Duệ càng khinh thường Cố Thanh Lan, nhìn thấy vị tướng xinh đẹp giả vờ tài giỏi chỉ vào tân binh, Tiết Duệ nhếch môi mỉa mai, Omega nên có dáng vẻ của một Omega, chiến trường là thế giới của Alpha của họ, tại sao Omega tham gia vào làm quái gì?

Hừ, hôm nay gã nhất định sẽ vạch trần bộ mặt dối trá của thượng tướng này, nhất định làm anh không thể xuống đài được!

Ở nhóm thứ sáu, cuối cùng cũng đến lượt Tiết Duệ , gã trao đổi ánh mắt với đồng bọn của mình, bước ra và bắt đầu đánh nhau.

Lúc Cố Thanh Lan đi tới trước mặt bọn họ bắt đầu chỉ điểm, Tiết Duệ nói ra điều gã đã viết sẵn trong bụng: "Thượng tướng, đó là điều mà giáo viên chiến đấu trước đây đã dạy cho chúng tôi, tôi cảm thấy không có gì sai."

Đối với sự thù địch, Cố Thanh Lan nhạy cảm hơn bất kỳ ai khác, đây cũng là nguyên nhân chính khiến anh nhiều lần lập công trên chiến trường, gần như Tiết Duệ vừa dứt lời, anh đã đoán ra người mà Thượng Dã ám chỉ chính là gã: “kỹ năng thầy các cậu dạy quá rườm rà, kỳ thực không cần nhiều động tác phụ trợ như vậy, chỉ cần xài chiêu cuối cùng là được, trên chiến trường, giữa sinh và tử chỉ các một giây, động tác chiến đấu đều có thể càng đơn giản thì càng tốt.”

Cố Thanh Lan vẫn tận tình khuyên nhủ, đáng tiếc Tiết Duệ không thèm nghe, bĩu môi như đứa trẻ: "Thật xin lỗi, thượng tướng, thầy tôi nói vậy là tốt, toi cũng thấy là tốt. Nhưng nếu như Thượng tướng khẳng định, thì ngài có thể tự mình thể hiện cho chúng tôi biết, những người chúng tôi là những tân binh mới đến, chỉ nghe nói về chiến công và uy danh của ngài, thưa Thượng tướng, nhưng chưa tận mắt nhìn thấy sức mạnh của ngài, tại sao ngài không nhân cơ hội này biểu diễn cho chúng tôi xem?"

Gã vừa dứt lời, tất cả đồng bọn đã đồng ý với gã lần lượt la ó, thậm chí còn giả vờ bình tĩnh, tạo thành vòng tròn bao vây Cố Thanh Lan.

Trong mắt Cố Thanh Lan hơi động, nhìn trái nhìn phải, tựa hồ cảm thấy hành vi của bọn họ quá trẻ con và buồn cười, khóe miệng hơi nhếch lên: "Nếu cậu muốn nhìn, đương nhiên tôi có thể chứng minh cho các cậu thấy, ai đi ra đánh với tôi?" Anh nhìn chằm chằm vào Tiết Duệ : "Câụ lên?"

Thấy Cố Thanh Lan đồng ý, Tiết Duệ mừng rỡ như điển, quả nhiên là Omega, vừa chọc tức đã bị mắc mưu, thật ngu ngốc, loại người này còn có thể làm thượng tướng, thật là đáng xấu hổ cho Liên minh Đế quốc của bọn họ!

"Thượng tướng, ngài là thượng tướng, tôi đánh tay đôi với ngài, thì không phải ngài đang bắt nạt tôi sao?" Tiết Duệ giả vờ sợ hãi.

Cố Thanh Lan nói: "Vậy cậu muốn cái gì?"

Tiết Duệ cảm giác được mình đang dắt mũi Cố Thanh Lan, rất ngạo mạn nói: "Không thì như vậy đi, mấy người chúng tôi cùng lên."

Ngón tay gã chỉ vào những người xung quanh Cố Thanh Lan.

Liễu Hi không biết âm mưu thâm hiểm của Tiết Duệ, đếm những người đó, có chừng mười người, cậu ta trố mắt, bất bình vì thần tượng: “Mười người các cậu sẽ cùng đánh với thượng tướng không biết xấu hổ à? Nào có cách đánh làm mẫu như vậy!

“Trước kia không tồn tại, nhưng không có nghĩa là hiện tại không có.” Tiết Duệ mặt dày thật sự, lớn tiếng nói về đán nhau tập thể cũng bị gã làm cho có khí phách, hiên ngang lẫm liệt: “Hơn nữa, thượng tướng là đô đốc , lợi hại như vậy, một chọi mười hẳn không thành vấn đề, hoặc là nói. . . Thượng tướng sợ hãi?"

Nghe vậy, Liễu Hi vô cùng tức giận, từ vị trí tỷ thí bước ra, định xông tới đánh Tiết Duệ vô liêm sỉ.

Cố Thanh Lan nhẹ nhàng giơ tay lên, ngăn cản Liễu Hi đi ra.

Anh nhìn Tiết Duệ đang hung hãn khıêυ khí©h mình, ánh mắt bình tĩnh như mặt hồ, như đang nhìn một con kiến

khıêυ khí©h con voi, thậm chí giọng nói của anh cũng như đang nói tối nay ăn gì, quá đơn giản: "Được, mười người các cậu cùng lên."

Tác giả có lời muốn nói: Chương sau tát vào mặt