Sáng sớm thứ hai Thi Nịnh rời giường, giống như thường ngày sau khi vệ sinh cá nhân thì xuống lầu ăn sáng, chào hỏi với dì.
Một tuần nay, ngoại trừ không thường xuyên gặp bác cả bác gái và người anh họ ít khi nói cười kia thì cô và những người khác trong nhà rất hòa hợp.
Dì cũng chào đáp lại, đưa bữa sáng đã chuẩn bị xong cho cô.
Thi Nịnh nhìn bữa sáng đối diện mình thì có chút nghi hoặc, rõ ràng là nó còn chưa được đυ.ng vào.
Thi Tần ăn không ngon à? Bỏ cả bữa sáng?
Cô cũng chỉ nhìn một cái mà thôi, sau đó thu hồi tầm mắt tiếp tục ăn phần của mình.
“Cậu chủ.”
Cô rất bất ngờ, theo bản năng nhìn theo tầm mắt của dì, lúc thấy Thi Tần thì hơi sửng sốt.
Đối phương thấy cô nhìn qua cũng nhìn lại. Hai ánh mắt chạm nhau, trên mặt cô vẫn đang tỏ sự ngạc nhiên, mà sắc mặt của anh vẫn như cũ, nhàn nhạt rời mắt đi tới vị trí của mình ngồi xuống.
Lớp 12 có thêm một tiết tự học nên giờ vào học sớm hơn so với lớp 10 và 11, bình thường lúc Thi Nịnh dậy thì Thi Tần đã đi rồi, hôm nay lại không giống vậy.
Lớp tự học không phải bị hủy, vậy thì anh không lên lớp học à?
Thi Nịnh cúi đầu uống sữa đậu nành, cố ép xuống nghi hoặc trong lòng.
Lúc đó cô còn chưa biết được việc này sẽ dẫn tới hậu quả gì, lúc phát hiện thì đã muộn.
Tài xế đang chờ ở ngoài cửa, Thi Tần bước lên xe trước.
“Cô chủ.” Tài xế gọi cô.
Thi Nịnh đưa mắt nhìn ghế sau, ngừng hai giây rồi mở cửa xe ngồi vào. Cô ngồi sát vào góc, cố gắng cách xa Thi Tần, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thi Nịnh không nhìn thấu được suy nghĩ của người anh họ này, ánh mắt luôn lạnh lùng, trên người mang hơi thở cường thế không thể xâm phạm, trời sinh đã xa cách, nói tóm lại là khó để ở chung. Ngày thường cô cũng cố gắng duy trì khoảng cách với anh, lần này đột nhiên lại ngồi cùng xe, lần đầu tiên ở chung trong một không gian nhỏ hẹp kín mít như vậy.
Cảm thấy không khí có chút kỳ quái.
Khóe mắt Thi Nịnh nhìn thấy Thi Tần đeo tai nghe nhắm mắt lại, không giống như đang để ý việc ngồi chung một xe, cảm thấy mình không cần xấu hổ làm gì. Cô cố gắng thả lỏng, không cần gồng mình như vậy nữa.
Tai nghe của Thi Tần có màu đen, đối lập với nước da trắng của anh, lúc nhắm mắt lại nhìn anh thân thiện hơn nhiều, tảng băng trên người cũng không còn nữa, trở thành một thiếu niên ấm áp như gió.
Thi Nịnh nghĩ ngợi rồi cảm thấy buồn ngủ, chớp mắt một cái ngủ mất.
Người đánh thức cô là tài xế.
Thi Nịnh nhớ lại mình đang trên đường đi học mà, giật mình tỉnh giấc, nhìn cảnh tượng xung quanh mới hồi phục tinh thần, gật đầu với tài xế.
Lần đầu tiên tài xế đưa cô đi học thì cô đã nói không cần đưa tới cổng trường, dừng lại ở ngoài phố cách cổng trường khoảng một trăm mét, còn lại cô sẽ tự đi bộ.
Chỗ này chính là vị trí mà cô thường xuống xe.
Thi Tần không còn ở đây nữa.
Thi Nịnh xuống xe, nói hẹn gặp lại với tài xế rồi đi về phía cổng trường.
Liếc mắt một cái cô đã nhìn thấy Thi Tần, anh đã tới rất gần cổng trường rồi.
Cơ thể cao gầy, ngoại hình xuất chúng, khí thế không giống người thường, xen lẫn trong một đám học sinh như là hạc giữa bầy gà.
Thi Nịnh dời mắt đi, chăm chú nhìn con đường trước mắt.
Thi Tần tháo tai nghe xuống, dây tai nghe màu đen quấn quanh ngón tay, hơi cúi đầu nhìn ngón trỏ bên tay phải tới xuất thần.
Lúc cô nhắm mắt lại, vừa ngoan ngoãn vừa xinh đẹp, anh duỗi tay khẽ chạm lên chóp mũi cô, cảm giác non mềm truyền từ tay tới đầu quả tim.
Tốt đẹp như trong tưởng tượng của anh vậy.