Chương 3: Người anh họ này thật đẹp trai

Trưa hôm sau Thi Nịnh lại làm thử món sườn xào chua ngọt, cô đun nóng dầu rồi cho sườn vào, vô ý bị dầu bắn trúng, mu bàn tay lập tức sưng đỏ. Thi Nịnh không để ý nhưng dì lại rất lo lắng, vội lôi kéo cô đi rửa dưới nước lạnh, không ngừng lải nhải.

Thi Tần vừa trở về đã nghe được tiếng động từ trong bếp, lúc tới gần vừa lúc nghe được dì đang ngăn Thi Nịnh không để cô làm nữa. Tất nhiên là Thi Nịnh không đồng ý, không phải là chuyện gì lớn, chẳng lẽ về sau không bao giờ vào bếp nữa à?

Dì không thuyết phục được cô, lúc Thi Nịnh rửa tay xong quay người lại thì bất ngờ đυ.ng phải Thi Tần đang đứng ngoài bếp. Cô ngạc nhiên, không biết nên phản ứng thế nào, đơ người hai giây mới gọi một tiếng: “Anh.”

Thi Tần không đáp lại, đứng tại chỗ không nhúc nhích. Cứ im im không nói gì như vậy làm người ta không biết anh đang nghĩ gì, khí thế mạnh mẽ làm người ta bất giác căng thẳng. Không biết có phải do ánh mắt của anh quá sắc bén không mà mu bàn tay cô càng nóng hơn.

Dì cũng ngạc nhiên, cứ như vậy người xối nước người rửa mà bỏ bê nồi sườn, thế nào cũng đã mất đi hương vị ngon nhất. Thi Nịnh nghĩ chắc là lát nữa nên làm nồi khác. Nhưng trước cô kịp làm gì, anh họ của cô đã lên tiếng:

“Em không cần làm mấy thứ này.”

Thi Nịnh không hiểu ý của anh, hơi nghi hoặc: “Cái gì?”

Thi Tần nói: “Em là cô hai của Thi gia, những gì em có đều là những gì em nên có, không phải lấy lòng ai cả.’

Động tác của Thi Nịnh hơi dừng lại, theo bản năng định phản bác, nhưng vẫn nhịn xuống. Anh nói không sai, nếu không chính mình đã không cố chấp với nồi sườn như vậy.

“Vâng.” Cô nói

Thi Tần xoay người rời đi.

Thi Nịnh từ bỏ ý định làm một nồi khác, xoay người tiếp tục với cái nồi còn đang dang dở kia.

Những món ăn khác đều là dì làm, Thi Nịnh chỉ đứng một bên nhìn, dần dần mất tập trung. Cô nghĩ, sao lại khéo như vậy, mỗi lần cô xảy ra chuyện trong phòng bếp cũng bị Thi Tần bắt gặp.

Tay trái sờ lên mu bàn tay phải, lòng bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve vết đỏ. Thật sự là không đau, chỉ là một giọt dầu nhỏ mà thôi.

Nồi sườn này cô có điều chỉnh tỉ lệ đường và dấm, nhiều đường ít dấm, cô ăn thấy hơi ngọt, nhưng vị dai của thịt thì lại ngon ngoài mong đợi. Còn tưởng tắt lửa đi một lúc rồi bật lại sẽ làm nó bị khô, không ngờ lại ngon như vậy.

Đáng tiếc, bữa ăn đó Thi Tần không hề đυ.ng đũa vào món sườn, mặc dù nó được sắp ở ngay giữa bàn, chỉ cần anh hơi duỗi tay là có thể gắp được.

Vậy lần tới không làm món này nữa.

Buổi tối Thi Triều Chấn về nhà, hỏi Thi Nịnh vài câu về tình hình gần đây, ví như ở nhà thế nào, có thiếu gì không, việc học có ổn không, có theo kịp không. Thi Nịnh trả lời từng câu một, trầm tĩnh ngoan ngoãn.

Cuộc sống bây giờ tốt hơn mấy lần so với trước đây, ăn mặc không có chỗ nào chê được, thẻ ngân hàng mà bác cả cho cô cũng xài không hết. Thật sự rất tốt.

Thi Triều Chấn rất quan tâm tới việc học tập của cô, lo cô theo không kịp nên nói sẽ mời gia sư cho cô. Chuyện này về sau bác gái sẽ lo liệu, có lẽ là nghe dì nói về chuyện cuối tuần vừa rồi nên sợ cô nhàm chán, còn đăng ký cho cô hai khóa học, một về âm nhạc, hai là vũ đạo.

Quả thật là tiêu chuẩn của một cô chủ nhà giàu.

Nhưng bác cả và bác gái đều không có yêu cầu quá nghiêm khắc với cô, chỉ lo cô sẽ nhàm chán nên nói cô học chơi chơi thôi, không cần quá cực khổ.

Thi Nịnh bỗng nhớ tới Thi Tần, người anh họ này của cô rất xứng với danh hiệu cậu cả nhà hào môn, ưu tú hạng nhất, mặc dù cô mới nhập học thôi cũng đã nghe không ít tin đồn về anh, phần lớn là những lời hâm mộ và ghen tị, tài nghệ tuyệt đỉnh, đức nghệ song hinh (德艺双馨: tài đức và nghệ thuật đều giỏi).

Nhưng dựa theo lý thuyết của thiên tài của Edison, đằng sau hào quang đó chắc chắn anh đã mất rất nhiều công sức và thời gian.

Với hoàn cảnh của Thi gia, ông nội có thể ép ba cô phải bỏ nhà ra đi, vậy bác cả cũng có thể ép Thi Tần phải cố gắng chịu đựng, ai mà biết được.

Đang nghĩ ngợi thì thấy anh từ trên lầu bước xuống.

Không biết vì sao Thi Nịnh lại nhớ tới lúc cô vừa mới tới, vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, nhìn không ra vui buồn.

Bác gái gọi anh: “A Tần phải giúp đỡ em gái nhé, không có bận gì thì giúp phụ đạo cho em ấy.”

Thi Nịnh cả kinh, đang định xua tay từ chối nói không cần.

“Được.”

Thi Nịnh phát ngốc, kinh ngạc nhìn về phía Thi Tần.

Lúc cô hoàn hồn thì phòng khách đã yên tĩnh trở lại.

Đùa à.

Thi Nịnh có chút căm hận. Cũng đúng, đối phương chỉ là thuận miệng mà thôi, là cô đã quá khẩn trương rồi.

Nhưng không thể không nói, lúc gương mặt này vô cảm đã làm điên đảo chúng sinh rồi, lúc cười lên cũng thêm câu hồn đoạt phách.

Thi Nịnh nghĩ, người anh họ này thật là đẹp trai, còn đẹp hơn ba cô lúc trẻ.