Tối hôm qua Thi Nịnh ngủ muộn, hôm sau lại dậy rất sớm, mở mắt nằm trên giường do dự hồi lâu mới hạ quyết tâm đi xuống.
Dì giúp nấu cơm đã tới, đang bận việc trong phòng bếp, thấy Thi Nịnh thì chào cô.
Thi Nịnh cũng đáp lại, do dự hỏi thử: “Thi… anh trai đã rời giường chưa ạ?”
“Cậu chủ à, chưa đâu, tôi không thấy cậu ấy xuống đây.” Dì nói.
“À.” Thi Nịnh lên tiếng, trong lòng bình tâm hơn một chút.
Tựa hồ là thấy Thi Nịnh chủ động nhắc tới Thi Tần, dì bật cười, vui tươi hớn hở nói: “Nếu biết cô chủ cũng quan tâm cậu chủ như vậy, cậu chủ nhất định sẽ rất vui vẻ.”
Thi Nịnh thiếu chút nữa thì sặc.
Dì không phát hiện, vẫn tiếp tục nói: “Hai anh em hòa thuận thì thật tốt quá.”
Hai anh em.
Thi Nịnh nhớ tới hành động tối hôm qua của Thi Tần, ánh mắt ảm đạm. Khi anh uống say sẽ ôm lung tung vậy à? Lúc anh ôm cô có ý thức được cô là em gái của anh không?
Bữa sáng còn chưa làm xong, bụng rỗng uống sữa thì không tốt, Thi Nịnh không có tâm tình nào, lại đi lên lầu.
Thi Tần bước từ trong phòng ra, vốn đang cúi đầu xem đường đi, thấy phía trước có người thì ngẩng đầu lên, bốn mắt nhìn nhau.
Anh mặc chiếc áo thun mặc ở nhà rộng thùng thình và quần đùi, tóc ướt nhẹp, chắc vừa mới tắm xong, lúc anh ngẩng đầu, ánh mắt không có chút gợn sóng, đỡ lạnh lùng hơn ngày thường, khí thế tỏa ra cũng ôn hòa hơn.
Nhưng chỉ trong giây lát mà thôi.
Thi Nịnh không tự chủ được bắt đầu thấy khẩn trương, định làm như không thấy mà đi vòng qua anh, sợ là anh sẽ đột nhiên làm ra chuyện gì đó.
Thi Tần không có hành động gì lạ, rất nhanh đã rời mắt đi qua cô để xuống lầu, biểu cảm không có gì khác thường, tựa hồ không nhớ chuyện tối hôm qua.
Thi Nịnh không rõ cảm giác trong lòng cô lúc này là gì, cố gắng kìm chế không quay đầu nhìn lại, bước nhanh về phòng.
Không nhớ à?
Khi say thì làm bậy, ngày hôm sau sẽ quên hết.
Thi Nịnh nghĩ ngợi, cho dù như thế nào thì về sau nếu anh có uống rượu, chính mình nên tránh xa anh một chút.
Hôm nay Thi Nịnh ra ngoài không thông báo cho Thi Tần, Trần Tử Hân cao hứng phấn chấn dắt Thi Nịnh đi dạo qua các cửa hàng mà cô thích, uống đồ uống mà cô thích uống, chơi trò chơi cô yêu, hận không thể chia sẻ tất cả những món ăn mình mà cô nàng cho là ngon với Thi Nịnh.
“Nịnh Nịnh, tớ nói cậu biết, đồ ngọt của quán này siêu ngon, cậu nhất định sẽ thích.”
Hai người đang ở trong một tiệm bánh ngọt, ngồi bên cạnh cửa sổ, Trần Tử Hân đang líu lo giới thiệu cho cô.
Con số trên bảng điện tử kêu lên, Trần Tử Hân lập tức dừng trò chuyện, nói: “Ai, tới lượt chúng ta rồi, đi lấy thôi.” Sau đó hấp tấp cầm bảng số chạy đi.
Thi Nịnh mỉm cười nhìn Trần Tử Hân, cô bạn này thật hoạt bát, ở bên cô ấy rất vui.
Cô tựa lưng lên ghế, đầu vô thức nhìn ra ngoài, trong tầm mắt đột nhiên xuất hiện một người.
Ở quán cà phê đối diện, Thi Tần đang ngồi đó.
Cô nhìn qua đó mấy lần, mở to hai mắt xác nhận đó đúng là Thi Tần. Lúc này lại phát hiện, anh đang không ở một mình, đối diện là một cô gái trẻ xinh đẹp, hai người đang nói chuyện với nhau, thỉnh thoảng cô gái đó còn bật cười.
Không ngờ một tên con trai lạnh lùng như vậy lại có thể nói chuyện vui vẻ với con gái.
Không biết vì sao trong lòng cô lại ẩn chứa một cảm giác không thoải mái.
Tại sao bác gái và các dì giúp việc đều nói anh ấy rất tốt với mình, mà chính mình lại không hề cảm thấy điều đó.
Cũng phải, đó là những lời khách sáo mà thôi, không nên cho là thật.
Đêm qua, lúc anh ấy ôm mình, là đang nghĩ về người con gái này sao?
Càng nghĩ càng thấy khó chịu, có lẽ là ủy khuất, cũng có thể là oán hận.
Như là có cảm ứng, người con trai đối diện quay đầu lại. Thi Nịnh thấy động tác của anh, kinh ngạc thu mắt lại, quay đầu đi, đưa cái ót quay về cửa sổ.
Tim đang đập rất nhanh.
Đúng lúc Trần Tử Hân cầm bánh ngọt trở về, nhìn thấy biểu cảm của cô thì hỏi: “Sao vậy?”
Thi Nịnh nhìn thấy cô như thấy cứu tinh, bình ổn tâm tình, lắc đầu cười nói: “Không, tớ đang nhìn xem cậu đã về chưa thôi.”
Trần Tử Hân nheo mắt lại trêu ghẹo: “Tớ thấy cậu là đang nhìn chằm chằm mỹ vị trên tay tớ thì có.”
Thi Nịnh cười haha mấy tiếng.
Hai người cùng thưởng thức đồ ngọt, Trần Tử Hân lại bắt đầu nói đủ loại đề tài, lải nhải chuyện từ nam sang bắc. Thi Nịnh im lặng lắng nghe, thỉnh thoảng sẽ làm bộ lơ đãng nhìn ra ngoài cửa sổ.
Đối diện chỉ còn lại cô gái kia, không thấy Thi Tần nữa.
Đi vệ sinh à?
Chắc là anh ấy không thấy mình đâu nhỉ?
Không có đâu.
Chắc là thấy.
Nhưng cũng có thể là không.