Chương 7

Sáng hôm sau

Cô vẫn là thức dậy sau cùng. Lúc tỉnh dậy liền thấy anh áo sơ mi trắng kèm quần tây đâng thắt calavat nếu như những cô gái khác nhìn thấy sẽ phát cuồng liền.

"Bảo bối, tỉnh?" Anh thấy cô có động thì liền đến cạnh giường

"Chào buổi sáng, Hàn" cô mỉm cười nhìn anh. Đây là thói quen vì lúc trước khi tỉnh lại thì luôn mỉn cười với ai đó

"Chào buổi sáng" anh mỉm cười ánh sáng từ ngoài chiếu vào anh khién nụ cười này sáng rực đến đẹp. Đẹp là vì cô dễ thương như vậy!

"Mau đi VSCN rồi ăn sáng" anh vén những sợi tóc nghịch ngớm trên khuôn mặt cô

"Ừm" cô vâng lời chạy vào nhà tắm. Đôi chân loạng choạng suýt thì vấp ngã

Dưới lầu

Quản gia cùng dì Trần đang sắp xếp bữa ăn lên bàn. Anh ôm eo cô đi xuống. Nhìn liền thích cặp đôi này. Bên anh là một vét phong cách châu Âu màu xanh sẫm còn bên cô là một bộ váy hồng nhạt mái tóc được tết lên gọn gàng. Từ dưới nhìn lên ai cũng đều ngưỡng mộ họ.

"Các người mau tránh ra tôi là phu nhân tương lai của các người đấy" từ cửa bước vào là một người phụ nữ mặc chiếc váy đỏ bó sát để lộ ra một nửa bầu ngực nóng bỏng chạy vào mục tiêu là Lãnh Hàn đang ngồi trong bàn ăn

"A Hàn anh nhớ em ko?" Chu Gia Mỹ bước đến bên Lãnh Hàn rồi ngồi trên đùi anh gạ gẫm ko để ý đên Lâm Tiểu An vẻ mặt sợ hãi ngồi bên cạnh.

Tại sao lại là cô ta? Sao cô ta lai ở đây? Cô ta vừa nói sẽ là vợ của Hàn sao? Vừa nghĩ đến Lâm Tiểu An trong lòng lại như một nhát dao đâm vào ngực như mất đi một thứ gì đó quan trong vậy.

Chu Gia Mỹ là bạn học của Lâm Ngân đã tưng đến Lâm gia chơi vài lần có lần hai người bọn họ cầm kéo cắt áo cô cắt tóc cô rồi đun cô xuống hồ nước. Có lần tóc cô có vẻ dài lại thì lại bôi kẹo vào tóc cô làm cô phải cắt đi một phần... Thật sự lúc đó nhìn thấy cô ta thì cô liền sợ. Bây giờ có phải sẽ kinh khủng hơn rồi Hàn cũng sẽ bỏ cô.

Lãnh Hàn ko để ý đến Chu Gia Mỹ một chút nào liền đẩy cô ta ra rồi quay sang Lâm Tiểu An

"Bảo bối, sao vây? Đừng để ý đến cô ta mau ăn đi!" Anh cầm cốc sữa tỉ mỉ cho cô uống.

"Hàn" giọng cô run rẩy tay níu chặt tay áo anh. Cô thực sợ thực sợ anh bỏ mặc cô.

"Bảo bối ! Ngoan. Đừng sợ anh ko bỏ em." Lãnh Hàn cơ hồ cũng đã hiểu. Chu Gia Mỹ! Thật ghê tởm.

Thoáng chốc mặt Lãnh Hàn thay đôi. Không khí liền trở lên lạnh lẽo đến đáng sợ. Tiểu An được anh ôm trong lòng cũng cảm thấy không khí trở nên ngột ngạt.

Quản gia biết ý cũng cho người lôi Chu Gia Mỹ ra ngoài. Chu Gia Mỹ phản kháng miệng gào thét nhưng vẫn bị vứt ra ngoài. Người làm cũng cảm thấy ghê tởm. Chu Gia Mỹ chết chắc! Ông bà chủ mà biết thì cũng ko kém Lãnh Hàn.

"Hàn" Tiểu An ngẩng mặt lẻn nhìn Lãnh Hàn. Đôi mắt cũng đỏ hoe. "Đừng bỏ em có được không . Em sẽ ngoan sẽ nghe lời. Ô....ô...o" nói xong nước mắt cũng tuôn trào ra. Khóc đến thê thảm.

"Bảo bối, ngoan anh ko bỏ em. Sẽ ko ai bỏ em" Lãnh Hàn nhìn cô lòng cũng dậy lên chua xót. Trái tim đỏi gục vì cô

Tiểu An khóc một lúc cũng hồi phục lại nghe lời Lãnh Hàn ăn sáng sau đó cũng theo anh đến công ty

Tập đoàn K&S

Lãnh Hàn gọi cho Tiểu An chiếc bánh ngọt sau đó mới làm việc. Đối với toàn thể tập đoàn ko ai ko cảm phục cô. Từ sau khi Tiểu An xuất hiện giống như ánh hào quang chiếu sáng công ty. Mấy ngày nay bon họ ko phải chịu đựng sắc mặt đáng sợ của chủ tịch nữa mà mỗi ngày còn có thể vắt gặp nụ cười nhẹ trên mặt tổng tài bọn họ. Cũng không bị chửi thậm tệ mà còn được khuyến khích khiến doanh số kho vàng tăng cao. Tất cả chính là nhờ LÂM TIỂU AN. Chính là siêu cấp bảo bối của công ty cần được bảo bọc.

(Ta khó tin a.

Toàn thể nhân viên: ngươi không tin vọn ta mới khinh-.-)

"Rừm" điện thoại Lanh Hàn đột nhiên kêu

"Nói" giọng nói không nóng không lạnh phát lên. Hắn là đang được bảo bối đút bánh lai có phá đám

"Lãnh Hàn. Lâu rồi" giọng nói bên kia có chút trầm trầm đối lại.

"Lâu rồi! Thượng Lục Ân" Lãnh Hàn miệng ngậm lại miếng bánh Tiểu An đút cho, hời hợt đáp lại

"Timg được Tiểu An rồi. 2 tuần nữa tôi về liền đến gặp bảo bối của cậu" giọng bên kia mang theo ý cười đáp lại Lãnh Hàn

"Được" Lãnh hàn nói xong cũng cúp máy hưởng thụ sự chăm sóc của bảo bối nhỏ

"Bảo bối, ngày mai ba mẹ về. Anh đi công tác em ở nhà ngoan ngoãn có được không?" Anh sủng nịnh vuốt tóc Tiểu An

"Anh đi công tác lâu ko?" Tiểu An ngẩng mặt nhìn anh.

"Khoảng 1 tuần" anh ước chừng như vậy. Khốn kiếp tự dưng anh phải sang Mỹ kiểm tra lô hàng mới về

"Lâu như vậy sao? Em cũng muốn đi" cô ko muốn a. Cô là được nuông chièu ngày càng dựa dẫm vào anh. Muốn lwr cùng anh

"Bảo bối sang đó rất lạnh ko tốt" anh là ko muốn cô đi sag bên đó rất lạnh ảnh hưởng sức khỏe lại còn rất nguy hiểm nếu đi sang chi nhánh của công ty còn có thể nhưng đây là hắc bang ko thể tùy tiện mang cô theo sẽ nguy hiểm.

"Vậy.... vậy em ở nhà đợi anh" cô có chút buồn nhưng vẫn gật đầu nghe lời

"Bảo bối có thích gì ko?" Anh mỉm cười nuông chiều nhìn cô

"Có thể mua gấu ko" cô chính là cuồng gấu bông

"Được" anh liền đồng ý

Anh cúi xuống đối diện với mặt cô tùm kiếm môi nhỏ đặt xuống một nụ hôn. Đại lưỡi luồn lách cạy nhẹ hàm răng tìm kiếm chiếc lưỡi nhỏ thơm tho.

"Ưm" đột nhiên bị chiếm tiện nghi hơi thở cô trở nên khó khăn. Tay nhỏ nắm nhẹ vai áo anh muốn dứt ra. Nhưng càng thoát lại càng bị ôm chặt. Lúc sau mới được tha

Anh thực muốn cô. Muônd ăn cô.

(Hàn: tác giả khi nào ta mới được ăn

Tác giả: hứ. Ngươi sống tốt với ta đi ta liền cho ngươi ăn. Ăn miên man haha😂😂)