Chương 6

Công viên Hong Kong Disneyland

"Oa, thật là to" Lâm Tiểu An hào hứng hô lên. Đây là lần đầu tiên cô được đi chơi ở công viên lớn như vậy. Cô rất ít bạn bè nói cách khác cô chẳng có một người bạn nào. Tất cả những người trong lớp đều nói cô là con ăn bám ở Lâm gia hoặc là đứa mồ côi con nuôi. Cô chỉ đi với má Trương đến những nơi như quán ăn vỉa hè hay chỉ đi những tổ chức lễ hội bé mà thôi

"Chưa bao giờ thấy to như vậy" cô cười đến toét mắt vui mừng

"Chưa bao giờ đi thì bây giờ đi" anh nhíu mày nhìn cô. Tại sao cô lại cười trước đám đông như vậy

"Nhưng có phải vào đây sẽ rất tốn tiền ko?" Nụ cười lại tắt đi. Cô sợ ko có tiền thì sẽ ko được chơi nữa

"Ai nói sẽ tốn tiền. Sẽ cho em chơi đến khi nào chán thì thôi" anh vẫn là chịu cô. Cô có biết một tháng anh cũng phải thu lãi được ít nhất là 20 tỉ đô la ko. Sao lại ngốc như vậy?

"Làm sao có thể chơi được hết chỗ này rất rất to" cô ngạc nhiên nhìn anh

"Thế thì ngày mai lại đến tiếp. Nếu thích thì ngày nào cũng sẽ dẫn em đi chơi" lam cô vui thì anh sẽ mua cả chỗ này cho cô

"Thật" cô vẫn là cái mặt ngạc nhiên như vậy

"Thật" anh cam đoan sẽ là như vậy

"Mau vào đi" anh nhìn đồng hồ cũng đến giờ ăn trưa rồi. Đầu tiên sẽ cho cô ăn trước rồi sẽ cho đi chơi

"Đã bôi chống nắng chưa, còn có mũ nữa? Bây giờ là buổi trưa sẽ rât nắng gây bệnh" anh vẫn là nên hỏi cô, nếu cô bệnh thì anh thề ko bao giờ cho đi chơi vào ban ngày

"Chưa. Làm gì có mà bôi a. Nghèo rớt xác làm sao mua được" cô lí nhí trong cổ ko muốn anh nghe thấy sợ anh ko cho đi chơi nữa

Dù giọng nhỏ nhưng anh vẫn nghe thấy được huấn luyện từ nhỏ làm sao qua được anh. "Mang cho tôi kem chống nắng và mũ đến chỗ tôi trong vòng 5 phút" anh rút điện thoại gọi cho trợ lý Phong

"Có khat ko?" Anh quay sang nhìn vẻ mặt nhát như cáy của cô

"Có. Có thể ăn kem ko?" Cô nghe thấy aen uống là ngẩng mặt lên. Đôi mắt to sáng lên một tia.

"Được! Ngồi vào xe ngoan ngoãn đợi anh" anh đồng ý dặn dò cô rồi xuống xe đên hàng kem

"Ừm" cô gật đầu nghe lời anh

Một lát sau anh mang kem đên cho cô ăn rồi trợ lý Phong cũng mang đồ đến cho cô. Trên đời cô chưa từng được yêu thương chăm sóc từ người khác trừ má Trương. Ngồi trên xe , bên ngoài nhìn vào thì sẽ ko thấy đc gì nhưng bên trong thì nhìn thấy một ng đàn ông tuấn tú đang bôi kem chống nắng cho một cô gái đang ăn kem vô tư. Đừng hiểu lầm nha! Ko phải cô để cho anh làm mà là bị ép nếu ko sẽ ko đi chơi. Vì tương lai con em chúng ta😂😂😂

Vậy là anh dẫn cô vào choi đến mệt mỏi moeis rời đi.

Trên xe

Cô mệt mỏi ngồi dựa vào vai anh hơi thở đèu đều làm ng bên cạnh lửa hừng hực. Lúc ngủ cô giống như 1 thiên thần ko một chút động tĩnh

Lãnh gia

"Bảo bối còn muốn ngủ sao?" Anh dịu dàng nói nhỏ, bàn tay nhặt những sợi tóc nghịch ngợm trên mặt cô

"Muốn, muốn" cô nói nhỏ tiếp tục tìm nơi dễ chịu để ngủ

"Các người vào nhà lát tôi sẽ vào. Nói với mọi người trật tự" anh quay sang nói với quản gia

"Thiếu gia, trên xe có thẻ ngủ ko dễ chịu ko thì đưa thiếu phu nhân lên phòng ngủ sẽ tốt hơn" quản gia đưa ra đề nghị

"Được" anh cũng cảm thấy nên là vậy đi

Anh nhẹ nhàng ôm cô khỏi xe. Vào đến nhà, dì Trần cùng mọi người chạy ra nghênh đón nhìn anh ôm cô vào cũng biết rõ liền lui vào trong nhẹ nhàng

Đến tối muộn cuối cùng cô bé ngây ngô của chúng ta cũng tỉnh. Anh từ thư phòng về thấy cô tỉnh liền lại gần

"Bảo bối, ngủ ngon ko? Còn muốn ngủ ko" anh ôm cô vào lòng hỏi

"Rất tốt. Em đói" cô là vì đói nên tỉnh lại

"Được. Chúng ta đi ăn" anh đồng ý với cô

"Anh chưa ăn sao? Ko đói sao" cô nhìn đồng hồ cũng đến 9h rồi sao anh chưa ăn

"Chưa. Sao? Lo lắng cho anh?" Anh cười tà hỏi. Bảo bối biết lo cho anh rồi à?

"Ừm. Lo lắng a" cô gật gật rồi lại ngẩn người một chút lại chu miệng nói "Nếu như anh ko ăn thì dì Trần và mọi người cũng ko đc ăn" cô đỏ mạt biện minh

"Ko lo họ ăn rồi. Ko phải đói sao. Mau xuống nhà ăn đi" anh cười rồi xuống giường. Bảo bối là lo cho anh nha~

( Ta khinh a😏. Mấy người nhà người ngọt ngọt như vậy. HỨ😒😒)

"Ừm" cô nghe lời chạy xuống giường

Xuống đến nhà cô liền thấy mọi người dọn đồ ăn ra. Cô nhanh chóng chạy đến ghế ngồi mắt chằm chằm nhìn vào đồ ăn

"Mau ăn đi" anh cũng ngồi xuống ghế nhìn cô ăn.

Chỉ chờ lời này cô liền quên hết mọi thứ mà cầm cái đùi gà ăn liên mồm. Nhìn dáng cô ăn anh và mọi người nhìn cũng phải bật cười. Cô chính là ko quan tâm đến người bên cạnh mà ăn hết chỗ cơm. Đây là lần đầu tiên cô ăn nhiều như vậy. Ngẩng đầu nhìn mọi người nhìn chằm chằm mình cũng cảm thấy thật ngại

"Đừng cười. Anh ko ăn sao?" Cô đỏ mặt nhìn mọi người

"Anh muốn ăn em hơn" anh cười tà nhìn cô

"Anh ăn thịt người sao? Anh định ăn em sao? Thịt em ko ngon lại chỉ có tí thịt sẽ ko ngon. Đừng ăn em ô ô ô" cô rất sợ trên TV cũng có cảnh ăn thịt người rất đáng sợ

"Đùa thế mà cũng tin sao. Đừng khóc" anh nhìn cô lấy giấy lau nước mắt rồi lau miệng nhỏ dính dầu mỡ nhìn đêns buồn cười

" Nói dối a. Má Trương dạy nói dối là hư a" cô chu miệng nhỏ giọng giống như đang dạy bảo người khác .

(Ha ha ai cần chị dạy anh ấy. Về sau bị dayh là chỉ hết đời haha😂😂)

"Là hư sao?" miệng ai đó nhoẻn lên đây tâm cơ

"Ừm"cô gật đầu lìa lịa

"Vậy nói xem ai hay trốn anh mang cơm xẻ lại vào nồi. Ai dám nói là ăn no để trốn anh ăn vặt. Hử?" Anh nhìn cô mắt nhếch lên một tay thản nhiên bỏ đũa xuống bắt từng lỗi một.

"Ô. Em... Em..." đầu nhỏ cúi thấp tay vò nhẹ làn váy. Làm sao anh biết được?

"Vậy ai mới là người hư?" Dạy bảo anh. Anh liền dạy lại.

"xin lỗi. Thực xin lỗi" đầu nhỏ ngày càng cúi xuống tay nắm lấy tay áo anh giống như đứa trẻ hư thực sự.

"Vậy hôn anh một cái. Anh liền tha lỗi" đây chính là mục đích ha ha

"Chụt" Nha! Lần này "đứa trẻ hư" đã biết lỗi không chần chừ mà thực hiện mục đích của "người dạy bảo"

---------------------------------------

Ăn xong anh gọi điện cho người đi điều tra. Cô ngồi trên sofa ăn táo mắt ngước lên TV xem hoạt hình( quên nói là cô nương nhà ta rất thích xem hoạt hình ngoài ra ko ngu đâu mà cũng khôn ra phết đấy😁😁😁)

"Hàn, khi nào ba mẹ sẽ về?" Cô quên ko hỏi nha. Ba mẹ về thì anh sẽ ko bắt nạt cô được.

"Sao lại hỏi như vậy? Em nhớ bọn họ. Mới được mấy ngày mà đã nhớ rồi sao" anh nhíu mày nhìn cô tại sao lại nhớ người khác trước mặt anh?

"Nhớ" cô gật đầu lìa lịa trong đầu lại nghĩ ko nhớ sao được ba mẹ về thì cô sẽ ko bị anh ăn hϊếp . Hứ!

"Khi nào họ về anh sẽ để rm chơi với mẹ 1 tháng lúc đó căn bản ba sẽ ko cho em ở gần đâu" anh nhíu mày lửa giận hừng hực trong mắt. Anh chiều hư cô rồi. Mới đc mấy ngày mà đã biết nhớ người khác rồi. Hừ

Còn chịu nhiều nhiều hư tổn nhất là những người cuộc kia. Haiz! Thiếu phu nhân sẽ chết chắc rồi. Thật ngốc a!