Chương 17

Tiểu An cùng Lãnh Hàn ở Anh chơi cũng đã được 2 tuần. Ở đây cái nào cũng ngin a! Tiểu An ngốc nghếch đến anh cũng ko quên ăn bánh.

Sau hôm đến Anh, Tiểu An được Lãnh lão chuẩn bị cho bánh cumpets vào buổi sáng mắt liền trợn to, hai cánh môi đỏ chụm lại chu lên. Bánh này rất ngon a! Ngậy ngậy thơm thơm của bơ và sữa. Cứ như vậy bánh cumpets liền trở thành món ăn sáng của Tiểu An ngốc nghếch.

Hôm nay lại khác

Lãnh Hàn có chút việc ở công ty bên Anh liền giao Tiểu An cho Lãnh lão chăm sóc. Đã giao cho ông nội Tiểu An chắc chắn sẽ đi đến tối. Bữa sáng liền thay đổi. Bánh cumpets ko trở thành bữa sáng thay vào đó chính là món canh gà hạt sen. Còn thêm cả bát cơm bự nữa.

"Hàn. Bánh cumpets đâu? Ko ăn canh gà đâu, cả cơm nữa, nha?" Tiểu An chính là phải dùng chiêu cuối cùng. Mắt nhỏ ngây thơ nhìn Lãnh Hàn.

"Ko được. Phải ăn hết. Nếu ko hôm nay ở nhà ko đi chơi nữa" anh là ko hài lòng. Mày kiếm sắc nét nhíu vào. Nhất định ko thể chiều hư.

"Ghét lắm" vợ nhỏ bên cạnh rất bất mãn rồi. Nhưng mà chính là nghe lời a! Đầu nhỏ tức giận quay đi ko nhìn anh nữa. Nước mắt trực rất muốn trào ra rồi, tay đưa lên quệt quệt đi nướ mắt. Cầm thìa ăn xúc một miếng to vào miệng nhai nhồm nhoàm. Ô. Hàn đáng ghét luôn bắt cô ăn cơm.

(Con ta thật giống đứa trẻ 3 tuổi😊😆

TA: đứa trẻ 3 tuổi này có chồng rồi nha! Ngươi có được như ta ko?😞😞)

Lãnh lão bên kia cũng chỉ biết cười ha ha. Hôm nay, ông dẫn Tiểu An đi chơi xa chắc chắn sẽ mệt. Ăn một chút cơm cho chắc.

"tít..... tít" điện thoại trên bàn kêu làm Tiểu An quay sang nhìn, miệng vẫn nhai nhồm nhòm. Đầu nhỏ quay sang nhìn anh liền quay đi bất mãn.

"David...... Ừ..." Lãnh Hàn nghe điện thoại gật đầu mây cái rồi đứng dậy nhờ Lãnh lão chăm sóc vợ nhỏ xong mới rời đi.

Tiểu An nhìn anh rời đi có chút hờn dỗi có chút luyến tiếc muốn theo anh đi. Nghĩ đi nghĩ lại, tay tiếp tục xúc cơm ăn. Lúc nãy chỉ là có chút bất mãn mới nói ghét anh nhưng cô thực sự ko có ý đó. Ko có ghét Hàn a!

"Tiểu An, hôm nay chúng ta đi câu cá đi" Lãnh lão ăn xong bữa liền hỏi cháu dâu bé nhỏ đi câu cá cùng ông.

Tiểu An nghe vậy cũng gạt bỏ suy nghĩ, quay sang nói chuyện cùng Lãnh lão.

"Câu cá sao? Vậy bắt cá xong có được ăn ko ông nội" câu cá a. Giống như trên TV hôm trước ông nội bật cho xem sao?

"Được mà" cháu dâuu ông nên ăn thêm nhiều mới lớn được.

--------------------------------------------

Tiểu An cùng ông nội đi tới trung tâm siêu thị và khu giải trí cũng đến chiều rồi. Bây giờ đi câu cá cũng nắng nhẹ, mát mẻ, rất thích hợp.

"Tiểu An ngồi ở đây đừng đi đâu nha. Ông nội sang bên kia một chút" Lãnh lão đưa Tiểu An tới ven bờ dặn dò một chút rồi chạy đi. Già rồi! Quên mất ko mang mồi theo. Ko cần người đi lấy cho, đôi chân già cũng nhanh chóng đi đến khu dịch vụ.

Tiểu An nghe dặn cũng ngoan ngoãn nghe theo. Hôm nay chơi rất vui a. Nhưng là ko có Hàn đi cùng. Ông nội nói anh đi tới trưa sẽ về tìm nhưng là tai sao còn chưa tới.

Đằng sau một bóng đen xuất hiện. Một tay dùng khăn tay tẩm thuốc gây mê che lấy miệng và mũi nhỏ, một tay ghì chặt lấy hai tay nhỏ đưa ra sau chế trụ.

"Ô" Tiểu An thất thanh kêu lên nhưng bị chế trụ đến đau điếng, nước mắt vì đau cũng muốn trào ra. Hai tay vặn vẹo muốn thoát khỏi nhưng ko được. Dần dần mắt cũng cũng nhắm lại, cả thân thể bất động ngất đi

"Xong rồi" người áo đen lấy điện thoại nói một câu liền lôi Tiểu An đi.

"Tốt" bên kia giọng nữ cao vυ"t mang vẻ hài lòng

Lãnh lão mang một hộp đầy mồi cá vui vẻ trở về. Lúc nãy lấy mồi lại gặp bạn cũ hàn huyên vài câu.

"Tiểu An" ko có tiếng trả lời

Chắc lại chạy đi chơi rồi.

"Tiểu An" hai, ba lần. Vẫn ko tiếng trả lời

Lãnh lão nhíu mày. Có chuyện rồi. Sai người đi tìm sau đó lại gọi cho Lãnh Hàn.

"Tiểu An có đi cùng con ko?"

Lãnh lão giọng có chút lo lắng hỏi

"Ông nội. Xảy ra chuyện gì?" Bên này Lãnh Hàn đang ngồi cùng David uống rượu. Ông nội cư nhiên hỏi như vậy chắc chắn xảy ra chuyện. Đặc biệt chính là vợ nhỏ bảo bối. Sơ suất rồi.

"Tiểu An mất tích rồi" Lãnh lão gấp rút nói một câu liền tắt điện thoại cấp rút tìm cháu dâu.

Lãnh Hàn đặt ly rượu xuống nhấc điện thoại sai người lục tìm. Lục cả nước Anh này lên cũng được. Nhịn ko được liền chửi thề một câu. Anh chỉ mới rời đi một lúc tới công ty gặp người anh em David này. Bị anh ta dụ dỗ uống rượu cùng ko kịp trở về với Tiểu An mới xảy ra sơ suất.

"Louis, xảy ra chuyện gì?" David cũng đặt ly rượu xuống hỏi han. Đôi mắt xanh đẹp đến mê hồn. Tướng mạo phi thường anh tuấn.

"David, lục cả nước Anh này lên. Tìm bằng được vợ của tôi" Lãnh Hàn toàn thân phát ra tia u lãnh. Sải bước ra ngoài.

Bảo bối. Đợi anh!!

Vợ? Của hắn ư?

David thất thần ngồi nhìn bóng lưng Lãnh Hàn đang rời đi. Miệng vẽ lên đường cong hoàn hảo. Xem ra phải tìm bằng được vợ của Lanh Hàn rồi. Nhìn xem ai làm cho cậu ta trở lên như vậy.

--------------------------------------------

Căn nhà gỗ nhỏ bên biển

"Tạt nước vào cô ta" giọng của người phụ nữ mang đầy chua ngoa

"Ào"

Một gáo nước lạnh toát đổ xuối xả vào thân ảnh bé nhỏ của Tiểu An. Môi Tiểu An trở lên trắng bệch, sắc mặt cũng tái nhợt đi. Đôi mắt run rẩy hé ra nhìn trước mắt.

Đây.......

Ko phải Chu Gia Mỹ sao?

Người bên cạnh kia, khuôn mặt đầy sẹo. Rất giống ai đó.

"Thế nào? Lâm Tiểu An. Ko nhận ra tôi sao? Lâm Ngân đây. Ko nhớ sao? Tiện nhân" Lâm Ngân khuôn mặt đầy sẹo hung tợn nâng mặt Tiểu An lên.

"Cô...... ch...." Tiểu An ru miệng muốn nói. Một bên má liên bị Lâm Ngân mạnh tay tát vào đến đỏ chót.

Từng móng tay cùa Lâm ngân sắ nhọn mà chì chặt cào vào mặt Tiểu An

"Đừng" Tiểu An bị cào lên mặt một trân run rẩy lùi về đằng sau

"Đừng? Nghĩ thử xem vì mày mà tao trở nên như thế này. Vì mày tao mất hết tất cả. Tiện nhân. Hôm nay tao đánh chết mày" Lâm Ngân đứng dậy lui ra sau cầm roi da lên đánh vào Tiểu An.

"Vυ"t"

"Vυ"t"

Từng roi một đánh vào Tiểu An đến rỉ máu. Cái thì vào chân, cái lại quất mạnh vào lưng nhỏ.

"Đừng...... đau quá..... cầu người..... đừng đánh" Tiểu An tay ôm lấy đầu, co người lại

Lâm Ngân quất nhiều tay cũng mỏi đi. Chu Gia Mỹ đằng sau nhìn vậy bước đến cầm nắm muối ném vào những vết ứa máu của Tiểu An.

Rát quá. Xót quá.

Hàn. Anh ở đâu? Đừng ghét bỏ An.

"Đau lắm sao? Tôi có một cách hết đau rất nhanh" Chu Gia Mỹ bên cạnh cười điệu chua ngoa sau đó rút ra khẩu súng nhỏ dơ lên trán nhỏ của Tiểu An.

Súng cũng lên đạn vì sao ko được bắn.

"Bùm"

Tiếng la thất thanh kêu lên.

Chu Gia Mỹ trên trán ghim viên đạn. Máu ồ ạt chảy ra.

Lâm Ngân bên cạnh cũng bị người áo đen gϊếŧ.

Lãnh Hàn thân trước cửa vứt súng trên tay xuống lập tức chạy tới thân thể mảnh khảnh đã ghim sâu trong tim anh

Tay nâng đầu Tiểu An lên để có thể đối diện với anh. Cô như vậy lòng anh đau quặn lại.

"Hàn........... đừng ghét An ..... được ko? .......... An ko có Hàn" Tiểu An mắt cố gắng nhìn Lãnh Hàn, tay nắm chặt vạt áo của anh thều thào tiếng nhỏ. Mất dần ý thức. Mắt mệt mỏi nhắm lại

Lãnh Hàn nghe cô nói tim cứ như bị đâm vào, xẻ ra thành nhiều miếng rồi vỡ vụn. Tim anh bây giờ thực đau

--------------------------------------------

Các chế đừng buồn.

Ta chỉ đùa ở chương trước thôi. Ta nói quá "sóng gió" đó.😄😄😄

Đừng ghét ta nha😉

Ta đảm bảo chương sau sủng ghê lắm luôn á😚😚😚

Ủn hộ ta, cmt ý kiến nha😙😙