Chương 3: Quan ải tuyết (Hòa thân công chúa x Man tộc đại quân) (2)

"Dao Cơ, Dao Cơ..."

Nàng lúc nhỏ ham chơi quậy phá, tiên nữ chăm sóc nàng chạy phía sau lớn tiếng để cho nàng dừng lại, nàng một mặt cười một mặt chạy về phía trước. Thiên Cung thật lớn thật lớn a, có rất nhiều nơi nàng chưa từng đi qua.

Nàng nghe nói phía sau ngọn núi kia là biển, sau biển chính là tinh khư. 72 điện tọa lạc trên sơn đảo phía trên kia, chỉ là núi kia lơ lửng giữa trời, bị bạch ngọc thiên cấp xuyên thành một cái giống như cự long, khắp nơi đều là ngọc lâu kim khuyết, kỳ hoa cỏ ngọc.

Mà trên biển quanh năm lượn lờ sương mù như lụa mỏng, nếu phá vỡ đám sương mù, liền có thể nhìn thấy trên mặt biển lơ lửng hàng vạn điểm đèn trên thuyền chài, mỗi chiếc đèn trên thuyền chài chính là một ngôi sao trên bầu trờ, mỗi một viên Thần Tinh đều cất giấu một nơi động thiên phúc địa.

Nhưng bên trong Tinh khư có cái gì ???

Dao Cơ đi qua núi, đi qua biển , nhưng lại chưa từng tới Tinh khư.

Nàng cưỡi thú cưỡi yêu quý nhất Hoành Công Ngư :" Tiểu ngư, mang ta đi tới bờ biển bên kia."

Các tiên nữ tỷ tỷ đều nói nơi đó vô cùng nguy hiểm, nhưng Dao Cơ không tin. Thiên Cung không có nhật thăng trăng lặn, bốn mùa thay thế, dừng tại lúc phong cảnh đẹp đẽ nhất, có nơi nào lại nguy hiểm? Nàng không biết các tỷ tỷ vì không muốn nàng chạy loạn mà lại nói dối hay không.

Ta đã là người lớn rồi, ta muốn đi Tinh khư, đi xem phía cuối của chư thiên vạn giới.

Hoành Công ngư ở trên biển bơi qua bơi lại, Dao Cơ không biết phần cuối của biển là nơi nào, cũng không biết con cá bơi bao lâu. Từ từ từ từ, trong biển sau hiện ra hàng tỉ điểm sáng, giống như dạ minh châu trôi nổi khắp nơi. Nàng vươn bàn tay nhỏ bắt lấy một điểm sáng, bên trong mỗi điểm sáng lại mang theo một thế giới. Có thời hồng hoang chưa phân, có thiên địa sơ khai, có chim bay cá nhảy vạn linh sinh trưởng, có nơi đã rơi vào hỗn độn gần như sụp đổ.

Nàng thân bất do kỷ trôi dạt vào đại dương điểm sáng, cơ thể bé nhỏ lơ lửng, hướng một gốc cây nhỏ bay tới.

Không, đó là một gốc cây khổng lồ đến khó tin, càng đến gần, Dao Cơ càng nhìn rõ. Đến khi hai chân của nàng đặt trên mặt đất, nàng ngẩng đầu lên, nhìn xa tưởng một gốc cây bé nhỏ không ngờ lại là một đại thụ sớm đã cao vυ"t trong mây, che khuất bầu trời, nhìn không thấy điểm cuối.

Dưới tàng cây, một con thú to lớn đang nằm, Dao Cơ gặp trong Thiên Cung không biết bao nhiêu là thần thú, nhưng trong ấn tượng của nàng chưa từng có thần thú nào bộ dạng như vậy, nàng thậm chí không có cách nào miêu tả bộ dạng con thú này, cũng không phải là không thể dùng ngôn ngữ hình dung, mà là mỗi lần mở miệng, ngay tất cả đường nét của con thú đều mơ hồ.

" Ngươi là ai?" Dao cơ tò mò nhìn nó, " Ta từ trước tới nay chưa từng gặp ngươi."

Nàng cho rằng thú sẽ không mở miệng trả lời, bởi vì hắn nhắm mắt lại hình như là đang ngủ. Mà mỗi khi thân hình nó nhẹ nhàng phập phồng, Dao Cơ liền cảm thấy cây đại thụ trước mắt dường như hô hấp, cành cây run rẩy chấn động rơi xuông vô số điểm sáng nhạt.

" Ngươi là ai ? Tiểu tử không mời mà đến kia." Chính là thú mở miệng nói chuyện, thanh âm của nói vang vọng, lại giống như lời nói trong lòng Dao Cơ, đem tiểu cô nương giật mình nhảy một cái.

Nhưng Dao Cơ nhất nhanh trấn tĩnh lại, nàng hơi cong mắt, khuôn mặt nhỏ hiện lên một nụ cười: "Ta là Dao Cơ."

" Dao Cơ."

Thú nở nụ cười, không biết vì sao, Dao Cơ cũng cùng nó cười, tiếng cười thanh thúy giống như bồ câu, theo cơn gió bay vùn vụt qua cành cây.

#

" Dao Cơ." Nam nhân buông môi thiếu nữ ra, chóp mũi cao thẳng nhẹ nhàng cọ sát trên mặt nàng," Ta nghe nói trong ngôn ngữ của người hán, Cơ cũng có nghĩa là công chúa, cho nên ta cũng có thể gọi nàng là Dao Cơ, phải không?"

Trong lòng Dao Cơ không biết là thất vọng hay thở phào nhẹ nhõm, thì ra hắn không biết. Tân Thành công chúa tên là Trang Dao, nói như vậy, quả thật có thể kêu là Dao Cơ. " Người trong cung gọi ta là Tam công chúa, phụ thân gọi ta là A Dao," nàng suy nghĩ một chút, nhớ lại ký ức của công chúa lúc nhỏ," Mẹ.... khi còn nhỏ kêu ta là Dao Dao."

" Ta gọi nàng là Dao Dao được không." Nam nhân duỗi cánh tay đem thiếu nữ bế lên, làm nàng giống như một con mèo nhỏ ở trước ngực.

" Vậy còn ngươi?" Dao Cơ ngẩng đầu, mắt hạnh đen lúng liếng nhìn đường nét lạnh lùng trên cằm nam nhân, "Ta còn không biết ngươi tên gì đâu."

" Côn Đô," nam nhân thấp giọng nói, tiểu oa nhi này tựa như chỉ cần động vào một cái liền bể, âm thanh cũng mềm nhũn, hắn không phải chưa từng gặp qua nữ nhân người Hán, nhưng người thiếu nữ này đặc biệt kiều mềm, làm cho hắn ngay cả nói chuyện cũng không tự chủ được mà hạ thấp giọng, " Ta còn có một cái tên Hán gọi là Tông Tuyển."

Cái này Dao Cơ cũng biết đến, Đại quân của Hữu Kim bộ không chỉ kiêu dũng thiện chiến, mà còn vô cùng giỏi về học tập văn hóa nhà Hán. Hắn đặt ra họ Hán cho 9 bộ tộc của Man tộc, vương thất của Hữu Kim họ Thuần Vu, đại quân Côn Đô liền tên là Thuần Vũ Tông Tuyển.

" Tên này không có ai kêu qua a !" Dao Cơ nhảy nhót vỗ tay, " Ta muốn gọi cái này, độc nhất vô nhị!"

Tông Tuyển nhịn không được sờ khuôn mặt nhỏ của nàng, thấy nàng giống như một con mèo nhỏ, trong lòng giống như có lông chim vuốt nhẹ. Hôm nay vốn là đêm tân hôn của hắn và tiểu gia hỏa này, mới vừa rồi nếm qua hương vị ngọt ngào của cái miệng nhỏ, Tông Tuyển không khỏi nắm chặt cái eo nhỏ nhắn dưới tay:" Nếu chúng ta đã trao đổi họ tên, có phải hay không nên làm chính sự?"

Làm chính sự?

Hắn thấy Dao Cơ có chút mờ mịt, mày kiếm nhẽ nhếch:" Tiểu gia hỏa, nàng biết chúng ta đêm nay nên làm cái gì đi."

Mặt Dao Cơ thoáng chốc đỏ lên, nàng tự nhiên biết, dù sao quyển xuân cung đồ kia vẫn còn nằm trong của hồi môn của nàng, bất quá nàng cũng chỉ nhìn thoáng qua. Biết là một chuyện, tiếp thu lại là chuyện khác. Tự nhủ với mình rằng nam nhân phía trước là Phi Quang ca ca, Dao Cơ vẫn xấu hổ ngượng ngừng.

" Không, không biết." Nàng cắn môi, không dám nhìn ánh mắt của nam nhân

Tông Tuyển làm sao không biết nàng đang nói dối, bàn tay to rút hết vạt áo, đầu ngón tay đã đẩy vạt áo thiếu nữ ra: " Vậy ta đây dạy ngươi."

Khi đang nói chuyện, váy áo trên người Dao Cơ rơi ra từng chiếc, chỉ còn lại chiếc yếm đỏ rực bao bọc lấy thân thể, hai vai mượt mà hiện ra ở trước mặt nam nhân, làm cho Tổng Tuyển hô hấp không khỏi nhanh hơn vài phần. Hạ nhân trong lều sớm đã lui xuống, Tông Tuyển cũng khó hiểu nhìn cái yếm trước ngực nàng, đem thân thể lùi lại phía sau, làm cho chính mình nhìn rõ thân thể mềm mại của thê tử.

Dao Cơ bị ánh mắt nóng bỏng của hắn nhìn mà toàn thân nóng lên, nhiệt độ trên mặt cơ hồ muốn ngất xỉu, tay nhỏ không biết đặt ở đâu cho phải, đang muốn đem trước ngực bảo vệ, lại bị Tông Tuyển bắt cổ tay lại kéo vào trong lòng, sau một khắc môi mỏng liền cắn lên vai thơm của nàng.

" Ân ngô...." nàng mềm nhũn ưm một tiếng, tựa vào trước ngực Tông Tuyển run lên. Chiếc lưỡi ở trên da thịt tuyết nộn không ngừng liếʍ láp, từ bả vai liếʍ đến cổ, rồi lại trượt trở lại mυ"ŧ một cái.

Đều nói nữ tử người Hán được làm ra từ nước, Tông Tuyển còn không tin, hiện giờ hôn tiểu thê tử của chính mình, chỉ cảm thấy nàng một thân băng cơ ngọc cốt quả thực muốn hóa thành cái miệng của chính mình. Bàn tay to đã đưa tới nút thắt sau gáy, vừa mới chuẩn bị đem vật cuối cùng che đậy trên người thiếu nữ cởi ra, hắn cảm giác được đầu vai ẩm ướt, ngẩng đầu, phát hiện Dao Cơ thế nhưng lại khóc.

Thiếu nữ nước mắt lưng tròng mà nhìn hắn, vành mắt nhi hồng hồng, Tông Tuyển không dễ phát hiện mà nhíu nhíu mày lại, vẫn là đưa ngón tay lau lệ cho nàng: "Khóc cái gì, Dao Dao? "

"Ta," Dao Cơ khụt khịt nghẹn ngào, "Ta sợ......"

" Sợ ta sẽ làm đau ngươi?" Nam nhân khẽ nhếch khóe môi," Đừng sợ bảo bối, ta sẽ thật nhẹ."

" Không......Không phải," kỳ thực Dao Cơ căn bản là người không am hiểu thế sự, nào biết được rằng làm chuyện đó sẽ đau. Nàng chỉ là vẫn không thể tiếp thu việc cùng Tông Tuyển phát sinh quan hệ thân mật như vậy, tuy hắn là Phi Quang ca ca, nhưng mà, nhưng mà..... Dao Cơ lần đầu tiên phát hiện, nàng tuy thích Phi Quang, nhưng lại không thể chấp nhận đem thân thể cho hắn.

Không phải, không đúng, nam nhân này chỉ có thể xem như là Phi Quang ca ca chuyển thế, không có ký ức của Phi Quang ca ca, kỳ thật cũng xem như không phải là Phi Quang ca ca. Như vậy trấn an chính mình, Dao Cơ cảm thấy trong lòng mới có điểm dễ chịu.

Tông Tuyển còn chờ nàng trả lời, nàng cắn môi tìm một cái cớ, thanh âm lại ủy khuất lại khϊếp nhược: " Ta sợ.... Sợ ngươi ăn ta, trong cung mọi người đều nói.......... nam nhân man tộc biết ăn thịt người."

" Ha ha ha ha !" Tông Tuyển nhịn không được cười ha ha lên, trong lòng về điểm này không kiên nhẫn tất cả đều bị xua tan, chỉ cảm thấy tiểu gia hỏa này ngây ngốc đáng yêu," Ha ha Dao Hoa, nam nhân của Man tộc chúng ta quả thực biết ăn thịt người." Mắt thấy Dao Cơ tựa như thỏ con run lên, ý cười trong mắt ngày càng đậm," Bất quá ăn cái này, cũng không phải là ăn cái kia."

"....." Dao Cơ quả thực hồ đồ, " Là ăn cái nào?"

Tông Tuyển thấy thế, càng muốn trêu chọc nàng thêm một chút, vừa mới chuẩn bị thì thầm với nàng một phen, thì bên ngoài chướng bỗng nhiên vang lên một âm thanh trầm thấp: " Đại quân thứ tội, thuộc hạ có việc gấp bẩm báo."

Tông Tuyển nghe thấy giọng nói tâm phúc của mình Mộc Hợp, cũng không có tức giận:" Nói đi."

" Thiếu chủ Đề Gia bộ đả thương thủ vệ, đoạt ngựa chạy về hướng đông."

Trên mặt Tông Tuyển lúc này mới hiện ra sắc lạnh: "Làm sao hắn chạy thoát?"

Đề Gia bộ là Man tộc cuối cùng không thuần phục bộ tộc Hữu Kim, Dao Cơ đêm tân hôn thiếu chút nữa phòng không gối chiếc, chính là bởi vì Tông Tuyển vì thu phục bọn họ, không tiếc tự mình xuất chinh. Khó khăn đem đại quân của Đề Gia bộ trảm ở dưới ngựa, lại đem bắt con hắn làm tù binh trở về, không nghĩ tới tiểu tử kia lại chạy thoát.

" Ma La Kha kiêu ngạo khó thuần, nếu không thể đem hắn bắt về, ắt sẽ như thả hổ về rừng." Tông Tuyển đứng lên, buông ra thê tử mới vừa rồi còn nhu tình mật ý, "Mộc Hợp, chuẩn bị ngựa, ta muốn đích tân đi bắt hắn."

=====================================================

Giải thích một chút, Tông Tuyển hiện tại còn không có yêu Dao Cơ, chẳng qua bởi vì là thê tử hợp pháp lớn lên lại xinh đẹp, cho nên khẳng định muốn trêu chọc một chút