Chương 2: Quan ải tuyết (Hòa thân công chúa x Man tộc đại quân) (1)

Đang là đầu đông.

Cánh cổng nặng nề của kinh thành mở ra trong tiếng cót két của bánh răng chuyển động, một đoàn xe dài uốn lượn mấy dặm xuyên qua cửa thành, an tĩnh rời đi khỏi tòa thành hùng vĩ nhất của Đại Nghiêm triều.

Tân Thành công chúa xốc màn xe lên, đây là lần cuối cùng nàng nhìn thấy tường thành bình kinh nguy nga rồi. Lần này đi Bắc Lục, đường xá dài dằng đẵng, sẽ không có .... ngày trở về nữa.

"Điện hạ," hầu hạ Tân Thành công chúa là một tiểu nha đầu vẫn còn mang theo nét ngây thơ," Trong lòng ngài khó chịu sao"

Công chúa hơi cúi đầu, châu ngọc đầy đầu lay động phát ra tiếng kêu leng keng. Khó chịu sao? Tân Thành công chúa chân chính đã hồn quy thiên ngoại, bây giờ chiếm cứ cỗ thân thể này, sắp sửa gả tới Bắc Lục, người mang trọng trách hòa thân, là Dao Cơ tiên tử hạ phàm.

Dao Cơ tự nhiên không phải khó chịu, nàng chỉ thay Tân Thành công chúa khó chịu mà thôi.

Bởi vì có la bàn mệnh của Ti Mệnh Tinh Quân, nàng rất thuận lợi bám vào một linh hồn tương thông với nàng trên phàm trần. Tân Thành công chúa với Dao Cơ trùng hợp đều mười sáu tuổi, đây là lúc dung mạo rực rỡ nhất, nhưng bởi vì quanh năm bị chịu cô đơn, bị hạ nhân trên dưới âm thầm cắt xén, lúc bệnh nặng ngay cả thuốc uống đều không có, như vậy mà hương tiêu ngọc vẫn ( chết a ~~)

Dao Cơ chuyển kiếp trở thành trọng sinh Tân Thành công chúa, chưa quen thuộc thân thể này, liền nhận được một cái lệnh kinh ngạc.

" Bắc Lục a." tiểu nha đầu gọi là A thành, nhỏ giọng nhẩm bẩm," Nghe nói nơi đó khắp nơi đều là tuyết, có thật nhiều thật nhiều dã lang ngựa hoang, người ở đó thích uống rượu, còn thích đánh người, nô tỳ còn nghe nói...." nàng run bần bật, " Nam nhân Bắc Lục còn có thể ăn thịt người!"

"Phụt." Dao Cơ không khỏi khẽ nở nụ cười, bởi linh hồn tương thông, thành ra dung mạo của công chúa cùng nàng có 8 phần tương tự, tuy không có khí chất của tiên tử siêu phàm thoát tục , nhưng đặt ở trần thế, đã là một đại mỹ nhân tuyệt sắc.

A Thanh nhất thời xem đến ngây người: " Điện hạ, ngài.... ngài thật đẹp."

Công chúa điện hạ xinh đẹp như vậy, lại phải gả tới Bắc Lục, gả cho man tộc ăn thịt người, thật không biết bệ hạ nghĩ như thế nào. Ý nghĩ đại nghịch bất đạo ấy nàng tự nhiên không dám nói ra, lại không biết rằng cho dù Tân Thành công chúa lớn lên xinh đẹp, nhưng lại là con gái của một cung nhân, mẹ đẻ còn sớm mất, lại không được phụ thân thích, hoàng đế bệ hạ của Đại Nghiêm triều chỉ có 3 nữ nhi, chỉ có thể gả nữ nhi không được sủng ái nhất Tân Thành ra ngoài.

Hoàng đế cũng không muốn con gái mình đi tới chỗ đất man hoang đó chịu khổ, nhưng không chịu nổi bộ tộc Hữu Kim ở Bắc Lục uy thế hiển hách, đại quân tinh nhuệ đã tới gần biên giới Đại Nghiêm, vị đại quân Hữu Kim kia lại tuổi trẻ tài cao, hai mươi sáu tuổi liền thống nhất Man tộc, hắn cự tuyệt tôn nữ đi hòa thân, biểu hiện rõ rằng nếu không đưa một công chúa chân chính đến thì lập tức tấn công Trung Nguyên. Hoàng đế cùng các đại thần ở Chính Sự Đường thương lượng một đêm, kết quả cuối cùng chính là đưa Tân Thành công chúa xuất giá.

Hầu như tất cả mọi người đều thương cảm cho công chúa tội nghiệp này, trong lòng Dao Cơ lại nhảy nhót phi thường. Nàng không phải là công chúa chân chính, đối với Đại Nghiêm triều không hề luyến tiếc, tuy rằng thông qua tàn hồn của Tân Thành công chúa biết được cuộc đời của nàng,cũng bất quá là tiếc hận thiếu nữ mất sớm mà thôi.

Ngược lại thì nàng sắp sửa gả cho người kia, trên mệnh sách viết rõ ràng -- chuyển thế thân là vị vua của man tộc, có tài trí lược kiệt xuất. Hiện nay vị vua man tộc có tài mưu lược kiệt xuất trong thiên hạ này, còn không phải là đại quân của Hữu Kim bộ sao.

La bàn mệnh quả nhiên huyền diệu, cái gọi là cùng chủ nhân mệnh sách quan hệ thân cận, sắp sửa đón dâu, cô dâu tự nhiên cũng xem như.

Cho nên.... Dao Cơ chợt nghĩ, chính mình gặp Phi Quang ca ca ở thế giới vô biên luân hồi này, hắn, hắn sẽ là bộ dáng gì.

Thần tiên rơi vào luân hồi, tướng mạo thay đổi, thân phận sẽ thay đổi, thậm chí tính cách cũng sẽ thay đổi, nhưng chỉ có linh hồn cốt lõi nhất cũng là bản chất sẽ không thay đổi. Mặc kệ Phi Quang luân hồi qua bao nhiêu cái thế giới, hắn trở thành rất nhiều người khác nhau nhưng tuyệt đối sẽ có chỗ giống nhau, mà đó chính là linh hồn cốt lõi nhất

Dao Cơ nhịn không được suy đoán, linh hồn cốt lõi nhất của Phi Quang ca ca là cái gì? Là sự ôn nhu của hắn, hay sự kiên nhẫn của hắn? Nàng suy nghĩ một chút, khóe môi liền hiện ra nụ cười ngượng ngùng, gả cho Phi Quang ca ca, nàng chưa tình nghĩ tới.

Cho tới nay, nàng chỉ yên lặng mà mến mộ vị nam tử tuấn tú kia. Thầm mến của thiếu nữ đúng là vừa ngây ngô vừa đáng yêu, tinh khiết như tờ giấy, lại mang theo mật đào màu sắc tươi đẹp.

Là con gái của Thiên Đế, Dao Cơ kỳ thực chỉ là một tiểu cô nương không ràng thế sự mà thôi. Nàng chưa từng trải qua phàm duyên, lại càng không biết thế tục hồng trần, ngay cả đoạn đường bước vào quan ải mênh mông, tuyết trắng trắng ngần, nàng cũng chưa từng thấy qua.

Phàm giới là một địa phương vô cùng xinh đẹp a.

Ba tháng sau, đội ngũ đưa dâu rốt cuộc đã tới Hữu Kim Bộ. Người hầu di theo đội ngũ đều tiếng oán dậy đất, ngược lại công chúa tôn quý có vẻ hứng thú bừng bừng. Dọc trên đường đi, nghe A Thanh lải nhải vô số lần Bắc Lục có bao nhiêu hoang vắng, Man tộc có bao nhiêu cũ nát, chứng kiến kim trướng trước mặt trang nghiêm hoa lệ, Dao Cơ nghĩ thầm, nơi đây thật không tệ nha.

Nàng lại không biết, Bắc Lục quả thực hoang vắng, nhưng là bộ tộc lớn nhất của Man tộc - bộ tộc Hữu Kim này tài lực hùng hậu, kỳ thật đã vượt qua Đại Nghiêm triều ngày một lụi bại.

Nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai, hỗn lễ liền khua chiêng gõ mõ.

Dao Cơ một thân ngũ sắc phượng vân du địch, đầu đội cửu huy tứ phượng quan, chuỗi ngọc thật dài rũ xuống dưới, che khuất khuôn mặt khuôn mặt tinh xảo tựa như ngọc của nàng. Nàng ngồi trong lều được thị nữ hầu hạ trang điểm, nghe được sứ thần Vương Thế Văn đi cùng nàng đến cả giận nói: " Đêm nay sẽ cử hành hôn lễ, tân lang lại không thấy tăm hơi đâu, xin hỏi Hữu Hiền Vương, Đại Nghiêm ta thành tâm cùng quý bộ kết duyên tần tấn chi hảo, quý bộ liền đối đãi như vậy?!"

" Vương công bớt giận, vương công bớt giận." Hữu Hiền Vương ngoài miệng khuyên giải an ủi, ngữ khí lại thập phần ko để bụng:" Đề Gia bộ phản loạn, đại quân đang ở tiền tuyến cùng tặc tử chém gϊếŧ, như thế nào có thể dễ dàng kinh động?Vương công yên tâm, đại quân đã đưa tin trở về, đêm nay nhất định sẽ đại thắng." Hắn ngụ ý, hôn lễ cùng hòa bình, tự nhiên là bình định tương đối trọng yếu.

Vương Thế Văn ngã ngửa, chỉ là bây giờ Đại Nghiêm muốn phụ thuộc, cho dù bị chịu nhục nhã như thế, cũng chỉ có thể nén giận. Hắn liếc một cơ hội tiến đến gặp mặt Dao Cơ, lão nhân tuổi đã hơn nửa trăm ai ai than nói:" Điện hạ, thái độ của man tử ngài cũng đã nhìn thấy, cựu thận bất quá chịu nhục trong chốc lát, sau khi hôn lễ kết thúc phải trở về kinh, ngài lẻ loi một mình ở đất man hoang này, phải vạn lần thận trọng."

Dao Cơ lòng đầy khát khao vui mừng vì một câu nói này chợt phai nhạt đi, đúng vậy, nàng chỉ nhớ vị hôn phu của chính mình là Phi Quang ca ca chuyển thế, mà lại quên mất rằng Phi Quang ca ca căn bản không nhớ kỹ chuyện lúc trước.

Trong mắt vị đại quân kia, nàng là công chúa xa lạ, mặc dù là thê tử của hắn, nhưng hai người chẳng bao giờ chung đυ.ng, càng chưa nói tới yêu say đắm. Nếu hắn là người phúc hậu, có lẽ sẽ đối với Dao Cơ tôn trọng một chút ,nếu là cùng vị Hiền vương kia giống nhau, chỉ sợ Dao Cơ vừa mới tân hôn cũng sẽ bị lạnh nhạt.

Nàng liền lo sợ, bất an, đến khi hôn lễ bắt đầu, bị thị nữ đỡ ngồi ở giường lớn trong kim trướng , tân lang vẫn không có trở về. Tâm Dao Cơ ngày càng trầm, đôi tay đặt trên đầu gối siết chặt góc áo, nàng bỗng hiểu câu phụ thân nói với nàng trước khi hạ phàm kia:" Dao Cơ, đoạn đường này, so với tưởng tượng của ngươi khổ cực hơn nhiều."

Bỗng nhiên, bên ngoài trướng truyền tới âm thanh huyên náo, hỗn loạn.

Tùng Tùng tùng tùng tùng, tùng tùng tùng tùng, đó là trống trận lúc hành quân. Giống như sơn hải gào thét, trầm trọng lại chỉnh tề, tiếng vó ngựa như mưa nặng hạt kéo tới, Dao Cơ nhịn không được ngẩng đầu, chỉ cảm thấy đất dưới chân đều chấn động.

Cho dù nàng là một Tân Thành công chúa trong thâm cung, đều chưa từng nghe qua âm thanh cuồng liệt như vậy. Đó là binh qua cùng chiến hỏa, là bão táp cùng thương minh, một nơi ở phía trước trướng, tiếng vó ngựa chợt dừng lại, âm thanh của thanh kiếm va vào bộ giáp khi đám đông cúi xuống đất. Nhịp tim Dao Cơ càng lúc càng nhanh, xung quanh không có người nói chuyện, ngay cả tiếng đèn tí tích cũng đều biến mất.

Mành trướng soạt một cái bị vén lên, gió bắc mang bông tuyết bay vào, không khí lạnh lẽo làm cho Dao Cơ cầm lòng không được mà rùng mình một cái. Tới, nàng biết , người kia tới.

Đôi ủng để lại dấu chân mang theo vết máu trên thảm lông dê trắng tinh, nam nhân cước bộ không nhanh không chậm. Không biết tại sao, Dao Cơ hầu như không thở nổi. Hắn tựa hồ đi rất chậm, vừa tựa hồ đi rất nhanh, ngừng ở phía thiếu nữ chùm khăn phượng, Dao Cơ thậm chí có thể nhìn thấy tuyết trên áo choàng của hắn.

Một bàn tay thon dài đưa tới, nắm cằm thiếu nữ. Chuỗi ngọc thật dài tựa như nước từ trên khuôn mặt của thiếu nữ rơi xuống, lộ ra sau đó châu ngọc trùng điệp, một khuôn mặt như đào lý, phù dung.

" Dao Cơ." nam nhân nở nụ cười.

Bang bang, bang bang, tâm Dao Cơ nháy mắt bị đánh trúng. Hắn là Phi Quang ca ca sao?? Xa lạ, nguy hiểm, lại làm cho nàng khó có thể chống đỡ hơi thở, không giống cảm giác trước kia Phi Quang cho nàng.

Nhưng nàng không kịp suy tư, nam nhân cúi thân xuống, lòng bàn tay vuốt ve môi anh đào, nhẹ nhàng hôn lên.