Quyển 2 - Chương 60

Sơ cửu, trời âm u, có mưa.

Thiếu nữ mặc một bộ váy sam sắc vàng nhạt trong tay cầm thanh dù, trên nền trời xám xịt ấy, sắc vàng tươi sáng càng thêm nổi bật. Nàng đứng ở trước miếu Sơn Thần, phía sau là căn nhà cũ nát. Miếu thần ở ngọn núi ngoài thành này đã nhiều năm không hương thơm khói, tượng Sơn thần trong chính điện đã mục nát từ lâu, trong căn phòng tối đen như mực, khắp nơi chỉ còn lại bụi bặm cùng mạng nhện.

Nơi này một tiểu cô nương như nàng vốn không nên đến, nhưng nàng không nói lời nào mà đứng đợi bên ngoài suốt hơn năm cái canh giờ.

Có một chiếc xe ngựa đậu trên sườn cỏ cách miếu Sơn Thần không xa. Cỗ xe không lớn, được sơn dầu đen, màn trúc, thoạt nhìn thật sự rất bình thường. Tuy nhiên nếu có người tình cờ đi ngang qua, nhìn thấy hoa văn điêu khắc tinh xảo trên vách gỗ kia, sợ rằng họ liền lập tức phát hiện ra—— đây là xe ngựa của Thiên Đô phủ.

Đương nhiên, nơi này hoang vắng, bình thường sẽ không có người qua lại. Dù có hôm nay có kẻ nào xui xẻo vô tình đi ngang qua đây, trong phạm vi ba mươi dặm Bùi gia đã bố trí ở ám vệ ở xung quanh.

Cho nên trong phạm vi ba mươi dặm này, ngoại trừ bầu trời cùng chim chóc và côn trùng trên cỏ, chỉ có duy nhất thiếu nữ đứng trước miếu Sơn Thần cùng nam nhân ngồi trong xe ngựa.

Bọn họ đã ở đây từ lúc mặt trời mọc cho đến khi mặt trời sắp sửa lặn, chỉ là vì chờ một người.

Liệu hắn có đến không? Biết rõ nơi này sớm đã bố trí thủ vệ nghiêm ngặt, nếu hắn bước vào đây thì có chạy đằng trời.

“Hắn sẽ đến,” Bùi Diễm khi đó nói chắc chắn với giọng điệu thong dong bình tĩnh, “Hắn nhất định sẽ đến.”

Ngay khi mưa phùn bắt đầu nặng hạt hơn, trong đáy mắt Dao Cơ hiện lên dáng người cao lớn ở xa phía chân trời đang tiến lại gần. Hắn tựa như mị quỷ, thoắt cái hắn đã tiến lại gần Dao Cơ chỉ cách có mười mét.

Đây là lần đầu tiên Diệp Trọng Lâu dùng khinh công trước mặt Dao Cơ, chỉ cần nhìn động tác của hắn nhẹ nhàng như vậy, Dao Cơ liền biết võ công của hắn vô cùng cao thâm. Nếu nàng hành động lộ liễu trước mặt hắn, sợ là hắn chỉ cần nhẹ nhàng dùng một chưởng đã có thể gϊếŧ chết tiểu cô nương như nàng.

Chỉ là kỳ quái, thời điểm đối mặt với Diệp Trọng Lâu, nỗi lo lắng thấp thỏm chợt biến mất. Dao Cơ bình tĩnh lấy ra một chiếc hộp: “Vấn Độc Kinh ở đây, Diệp lâu chủ, thỉnh ngươi đem giải dược giao ra đây.”

Diệp Trọng Lâu lạnh lùng nhìn nàng: “Bùi Diễm đâu?”

Lời này tuy là hỏi Dao Cơ, kỳ thật trong lòng hai người rõ ràng đã biết, lời này rõ ràng đang nói cho nam nhân trong xe ngựa nghe

Mặc dù Dao Cơ đã cực lực phản đối Bùi Diễm cùng đi với nàng tới gặp Diệp Trọng Lâu, nhưng Bùi Diễm sẽ đáp ứng sao? Lúc này bên trong xe ngựa quả thực vang lên giọng nói ôn nhuận như ngọc “Bùi mỗ không tiện di chuyển, đành phải nói như thế này, thỉnh Diệp lâu chủ chớ trách.”

Diệp Trọng Lâu cười lạnh một tiếng: “Ngươi sớm đoán được ta sẽ sẽ xuống tay với ngươi, nếu không ngươi chắc chắn sẽ không gửi thư trước, kêu ta tới đây gặp ngươi.”

Được nghe lời này, Dao Cơ chấn động, lúc này nàng mới rõ chuyện hôm nay Diệp Trọng Lâu tới đây chính là để gặp Bùi Diễm.

Diệp Trọng Lâu lại nói: Nếu ngươi đều đã biết, vậy ta tuyệt đối sẽ không đem giải dược cho ngươi.” Lời tiếp theo còn chưa nói hết, nhưng tròng mắt kia lạnh lẽo biểu lộ rõ ràng ý đồ, hắn không sợ phải trả giá với đại giới, chỉ cần Bùi Diễm chết.

Bùi Diễm không khỏi thở dài: “Ngươi hận ta, tuy ta có chút khó hiểu, nhưng cũng không còn cách nào, chỉ là ngươi đã hao hết tâm tư, hiện giờ Vấn Độc Kinh ở ngay trước mắt, ngươi cũng không cần sao?”

Diệp Trọng Lâu cũng không thèm nhìn chiếc hộp trong tay Dao Cơ: “Nội dung trong Vấn Độc Kinh, chỉ sợ trong thiên hạ không có người hiểu rõ bằng ta. Ta muốn có nó, chỉ bởi vì không muốn trong tay một kẻ không tên tuổi khác mà thôi. Nếu ngươi đã chết, nói vậy ta cũng sống không được, loại chuyện này cũng không cần quan tâm nữa.”

Nghe xong lời này, Dao Cơ mới hiểu rõ vừa nãy vì sao Bùi Diễm đã nói Diệp Trọng Lâu nhất định sẽ đến. Đó là bởi vì hắn đã chuẩn bị sẵn sàng trước cái chết, mặc dù Diệp Trọng Lâu không tới, nếu Bùi Diễm chết vì trúng độc, với khả năng của Thiên Đô tất nhiên sẽ đuổi gϊếŧ Diệp Trọng Lâu đến chân trời góc biển. Mà hắn hiện giờ đến đây, là muốn ——

“Ta muốn tận mắt nhìn thấy ngươi chết,” Diệp Trọng Lâu ngữ khí lạnh băng như ngày thường nói, chỉ là dưới màn sương sương lạnh lẽo, sự hận thù điên cuồng lại càng tuôn trào lên, làm người nghe đều lạnh toát cả thân người, “Bùi Diễm,” hắn bỗng nhiên cười ha hả như tên điên, “Ta… Ca ca.”

P/s: Tui sắp thi nên dạo này bận quá nhưng mà sẽ cố gắng ra chương sớm, ae đợi tui nha !!(づ ̄3 ̄)づ╭❤~