Quyển 2 - Chương 59

Lập tức Dao Cơ cùng Bùi An nghị định, nàng nói với Bùi An: “Diệp Trọng Lâu hoài nghi trong tay mấy môn phái đó có Vấn Độc Kinh tàn thiên, nói vậy khả năng không tính là thấp, vì phòng vạn nhất, nếu là như vậy hắn thật sự có thể tóm được Vấn Độc Kinh trong tay, nghĩ như vậy cũng có thỏa đáng chút.”

Bùi An trầm ngâm một lát: “Điều ngươi nói cũng có lý, ta liền đem việc này báo cho lão thái gia, chỉ cần lão thái gia đồng ý, với uy nghiêm của Thiên Đô phủ, không sợ không làm nên chuyện.”

Dao Cơ gật gật đầu, việc lấy được giải dược lại càng thêm phần thắng. Không nghĩ tới Bùi An phái đi người còn chưa trở về, Thông Thiên Bảo liền phái thiếu gia Yến Thiệu Anh đến đây nói: “Bùi công tử từng cùng gia phụ ta làm một cuộc giao kèo, hiện giờ thương vụ đã thành, gia phụ mệnh ta đem vật ấy đưa đến cho Bùi công tử.”

Bùi An tiếp nhận tới, xốc cái tráp lên vừa thấy tức khắc chấn động. Thứ trong hộp là một cuốn sách cũ nát, tuy nói tổn hại nghiêm trọng, nhưng trên bìa sách cũ vẫn có thể nhìn rõ ba cái chữ lớn —— Vấn Độc Kinh.

Yến Thiếu Anh thấy đồ vật đã được đưa đến, không nhiều lời liền cáo từ rời đi, để lại Bùi An kinh ngạc không hiểu, hắn cùng Dao Cơ đều là người thông minh, lập tức đều sẽ nghĩ đến việc Bùi Diễm sớm đoán được Diệp Trọng Lâu sẽ xuống tay đối với hắn, hơn nữa còn tra ra được chuyện Diệp Trọng Lâu âm mưu đoạt lấy Vấn Độc Kinh. Chỉ là đáng tiếc phương thức hạ độc của Diệp Trọng Lâu ngoài tầm suy đoán của người thường, Bùi Diễm mới vừa rồi trúng độc.

Trong lúc nhất thời, Dao Cơ nỗi lòng khó bình, nghĩ đến Bùi Diễm xưa nay mưu kế chất chồng, càng có “Tính thiên cơ”, nếu không phải hắn đối với nàng không hề phòng bị, như thế nào sẽ gặp nạn. Nàng càng thêm áy náy hối hận, nếu lúc trước mình không đi tiếp cận Bùi Diễm, hắn sẽ không có ngày này. Nàng biết rõ chính mình sẽ bị Diệp Trọng Lâu lợi dụng, lại chưa từng cách xa, sự ích kỷ cùng phóng túng như vậy, chung quy là hại Bùi Diễm.

Trước khi hạ phàm xuống đây , ý nghĩ của Dao Cơ đó là tìm được người bầu bạn bên người mỗi một đời chuyển thế chi thân, hiện giờ nàng lại nhận ra rằng không phải kiếp nào cũng có thể thuận lợi mỹ mãn như kiếp trước được.

Đời này của nàng cùng Bùi Diễm chi gian cách chính là Hãn Hải lâu, kiếp sau, nói không chừng chính là nợ nước thù nhà. Đến lúc đó, chẳng lẽ nàng còn phải không màng hết thảy mà đi tới gần hắn? Đối với kí ức kiếp trước ký ức chính mình mà nói, này có lẽ không có gì, nhưng hắn cái gì cũng không biết, như thế, chỉ biết làm hắn tăng thêm thống khổ.

Thôi, Dao Cơ tâm tưởng, nếu Bùi Diễm có thể thuận lợi giải độc, chính mình lại may mắn bất tử lời nói, liền xa xa rời đi. Nàng biết kinh này một chuyện, Bùi gia là vạn vạn không chấp nhận được chính mình , nàng không đành lòng Bùi Diễm khó xử, đó liền đi bãi.

Nàng hạ quyết tâm, ngày kế, Hàn Mặc quán đưa tin đến, nói là Diệp Trọng Lâu bằng lòng gặp nàng, để nàng mang theo Vấn Độc Kinh, sơ cửu ngày ấy gặp mặt ở sơn thần miếu ngoài thành. Dao Cơ vốn có tinh thần quyết tâm xả thân, cho nên cũng không khẩn trương hoảng loạn.

Không ngờ một ngày trước ngày sơ cửu, Bùi Diễm đã tỉnh lại.

Tuy nói Thiên Đô phủ mời đến vài thần y nhưng đều bó tay với lộ ngọc sương, cũng chỉ có thể miễn cưỡng dùng dược duy trì tính mạng của Bùi Diễm. Hơn nữa Bùi Diễm nội công tinh thâm, tuy thân thể bị thương tổn nghiêm trọng, nhưng hắn vẫn giữ được thần trí thanh tỉnh .

Bùi Xiết nghe nói Bùi Diễm đã tỉnh lại liền tiến đến thăm tôn nhi. Bùi Diễm tựa vào gối, sắc mặt tái nhợt, bạc môi mỏng hơi mím lại, nghe thấy tiếng bước chân tổ phụ đến gần, khoé môi lộ ra nụ cười: “Tổ phụ.”

Hắn rất hiếm khi cười, bất cứ đâu hay đối mặt với hoàn cảnh nào, hắn luôn bình thản như hồ nước lặng gió. Có duy nhất một lần Dao Cơ nhìn thấy hắn thất thố, đó là vì hắn mà ghen tị cưỡng bức nàng ngay trên bàn ăn.

Khi đó Bùi Diễm nói cho nàng: “Ta cũng không có cao thượng như nàng nghĩ.”

Mà Dao Cơ kỳ thực, cũng không lương thiện ngây thơ như Bùi Diễm tưởng tượng . Nàng là thần tiên rơi vào thế gian, sớm đã lây dính hồng trần, tuy các vị thượng thần Thiên cung cao cao tại thượng, cũng có thất tình lục dục, ghen ghét cùng đố kỵ.

Cho nên nàng không có trách cứ Bùi Diễm làm ra hành động nhục nhã như vậy, lúc này, nàng lại hi vọng Bùi Diễm có thể hận chính mình, hận nàng hại hắn trúng độc. Có như vậy, thời điểm nàng rời đi, trong lòng không còn vướng bận điều gì nữa.

Lúc sau Bùi Xiết rời đi, Bùi Diễm liền vẫy tay với Dao Cơ đang đứng im lặng trong góc: “Dao Dao, lại đây.” Dao Cơ đi tới liền bị bàn tay to lạnh lẽo của ai đó nắm lấy. Bùi Diễm tinh tế sờ nắm cổ tay cùng cánh tay nàng một lúc lâu, hắn thở dài, “Lại gầy đi rồi.”

“Công tử…”

Lời nàng đang định nói đã bị ngón tay thon dài chặn lại, khoé môi hắn cong lên, thanh âm ôn nhu tựa như thường lệ: “Mọi chuyện ta đều biết hết rồi, ngày mai ta cùng với nàng đi gặp Diệp Trọng Lâu.”

“Không được!” Dao Cơ chấn động, “Diệp Trọng Lâu âm mưu gϊếŧ người, người sao có thể đi gặp hắn được, công tử yên tâm, ta nhất định sẽ đem được thuốc giải trở về.”

“Tiểu cô nương ngốc ” nam nhân ôn nhu vuốt ve mái tóc đen dài của nàng, bàn tay nhỏ bé đặt trong lòng bàn tay hắn đang run rẩy, mặc dù mặt ngoài vẫn giữ được bình tĩnh, kỳ thực trong lòng Dao Cơ đang sợ hãi , “Đừng sợ, ” hắn nhìn thiếu nữ bằng đôi mắt đen vô hình, “Bất luận thế nào, ta với nàng đều cùng nhau đối diện.”

_____________________________________________________

Cầu follow để ta sớm ra chương mới !!(づ ̄3 ̄)づ╭❤~