Editor: Ái Khiết- Ngọn gió muộn màng - Đường Vãn cúp điện thoại, ngón tay gõ gõ cạnh bàn, hít sâu mấy hơi, cuối cùng nhíu mày ngả lưng vào ghế văn phòng.
Thoạt nhìn là biết đang tức giận, công ty có bao nhiêu tai mắt còn phải giữ được sự bình tĩnh mà mình tu luyện quanh năm, nghiến răng nuốt nước bọt vào bụng, cực kỳ uất ức.
Trương Hòa Nhuế khó hiểu: "Ngài kim chủ nói thế nào?"
Đường Vãn nhìn chằm chằm trần nhà, ánh mắt trống rỗng: "Là Yến Phi Bạch giở trò."
Trương Hòa Nhuế bị sặc cà phê, đầu lưỡi run run, lặng lẽ uốn lưỡi mấy lần, cuối cùng vẫn hỏi: "Rốt cuộc anh ta muốn làm cái quái gì vậy? Gài em ở bên cạnh để hành hạ em?"
Đường Vãn khẽ cong môi, đáng lẽ cô phải sớm nghĩ đến, Yến Phi Bạch chưa bao giờ là một kẻ dễ bị lừa. Nhưng cô vẫn ôm một tia hy vọng, một tia chờ đợi, hy vọng anh có thể niệm "tình xưa", đừng làm quá mức khó coi để cả hai không xuống nước được.
Nhưng nhìn dáng vẻ này, bên kia không để cô đi vào chỗ chết sẽ không cam lòng kết thúc.
Đường Vãn không trả lời, trầm mặc ba phút, nhanh chóng cầm túi xách và điện thoại đứng dậy: "Em đi tìm anh ta."
Trương Hòa Nhuế ở phía sau nói gì đó,
Tâm trí Đường Vãn nhiều việc, cũng không nghe được.
Cô đang đứng ở dưới lầu công ty. Buổi trưa nắng chói chang, không khí nóng nực, lá cây xanh tỏa bóng, sự trầm mặc mùa hè thoáng qua trên mặt đất rồi bò lên trên người cô. Đường Vãn cảm thấy nóng, lần mò trong túi xách lấy sợi thun cột tóc lên, vài sợi tóc rủ xuống, cô vén lung tung ra sau tai.
Xe taxi dừng ở trước mặt cô, Đường Vãn kéo cửa lên xe, nói địa chỉ đến, xe quay đầu chạy ra ngoài.
Điện thoại rung lên, là Giản Diệp gọi đến. Đường Vãn nhìn ra ngoài cửa sổ, không trả lời cũng không cúp máy.
Ngay sau khi cuộc thứ hai gọi đến, Đường Vãn vô cảm cúp máy.
Điện thoại không trả lời, Giản thiếu gia lập tức gửi tin nhắn hỏi thăm đến: "Sao em không nghe điện thoại? Em có rảnh không? Chúng ta cùng nhau ăn một bữa nhé?"
Sau khi gõ hai chữ "Không rảnh", Đường Vãn ngẩn người nhìn xuống hộp thoại, ngón tay cái gõ nhẹ vào phím xóa hai lần.
Cô còn không có tâm trạng để trả lời, dứt khoát tắt nguồn.
@ a i k h i e t Cát Ngự đến phòng làm việc để tìm Yến Phi Bạch nói chuyện.
Trước khi vào cửa nhất định phải sửa sang lại quần áo rồi mới gõ cửa, chưa được phép vào phòng thì không được vào phòng.
Dù mối quan hệ của họ có thân thiết đến đâu, quy tắc của Yến Phi Bạch chính là quy tắc của anh, không ai có thể phá vỡ được.
Cát thiếu gia kiên nhẫn chậm rãi gõ cửa. Thật lâu sau, bên trong vang lên một tiếng động, Cát Ngự mới đẩy vào.
Yến Phi Bạch ngồi nghiêng bên bàn học, trên tay cầm một quyển sách nặng trĩu, nhưng dáng vẻ anh không giống như đang đọc sách, ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, có chút ngây người.
Cát Ngự cũng nhìn sang, cửa sổ đối diện với lối vào của trang viên, anh tha thiết nhìn như vậy, có lẽ là... đang đợi ai đó?
Cát thiếu gia nhướng mày, đặt tư liệu trên bàn, nhẹ nhàng gõ gõ gõ trên bàn: "Nhìn xem?"
Đây là tư liệu chuẩn bị cho các công ty trong nước, sau khi xác nhận không có vấn đề gì rồi ký tên mới có thể chuẩn bị đưa ra thị trường.
Chỉ là Cát Ngự không ngờ rằng Yến Phi Bạch sẽ chọn mở một công ty truyền thông điện ảnh và truyền hình ở Trung Quốc, không biết có phải là vì để làm gì đó thuận lợi hơn không?
Phải biết rằng lúc trước ở Anh, việc kinh doanh rượu đỏ và đồ trang sức của Yến Phi Bạch rất phát đạt, không ngờ vị quý ông này đột nhiên trở về Trung Quốc, còn chuẩn bị một công ty điện ảnh nữa.
Không phải Cát Ngự muốn nghĩ đến Đường Vãn, mà là hành động của Yến Phi Bạch quá bất thường, nghe Lạc Đình nói hai người này có thù hận.
Ồ, Cát Ngự giễu cợt, có thù gì chứ, rõ ràng là thích người ta mà?
Suy nghĩ của hắn rối tung một lúc, Yến Phi Bạch vẫn đang nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ, ánh nắng dừng ở nửa trên cặp kính của anh, nhưng dường như nó đã bị chặn lại, sẽ không bao giờ chiếu vào khói mù dưới đáy mắt của anh.
Yến Phi Bạch thu lại ánh mắt, tầm mắt rơi vào tư liệu trên bàn: Công ty Truyền thông Điện ảnh Thần Kiêu.
Anh khẽ dời mắt, không nói gì.
Cát Ngự cau mày: "Không hài lòng?"
“Gì cũng được.” Yến Phi Bạch lấy hộp thuốc trên bàn, giữa ngón tay thon dài lạnh lẽo kẹp một điếu thuốc, trên mu bàn tay anh còn có thể thấy rõ gân xanh, dưới ánh mặt trời có chút lạnh lẽo.
Anh hiếm khi hút thuốc,
Khi anh hút thuốc, điều đó có nghĩa là tâm trạng của anh không tốt.
Tiếng bật lửa giòn giã vang lên, một tràng tia lửa vụt qua, chút khói bốc lên, mùi nicotin tỏa ra.
Cát Ngự lấy lại tư liệu: "Vậy là được rồi?"
Yến Phi Bạch thấp giọng "Ừ", coi như là đồng ý.
Cát Ngự không hỏi thêm, xoay người bước ra khỏi phòng làm việc.
Lúc mới bắt đầu đi theo Yến Phi Bạch làm việc, hắn không hiểu chuyện, còn hỏi anh tại sao tâm trạng lúc nào cũng thất thường, bị tính sổ mấy lần cuối cùng cũng nghiêm túc hơn.
Lạc Đình từng nói: "Cô gái Đường Vãn kia là cái gai trong tim Yến Phi Bạch, không thể rút ra, cũng không chạm vào được. Sau một thời gian dài liền trở thành một nỗi đau không thể nói thành lời.”
Trước đây Cát Ngự không hiểu, nhưng sau khi đọc
Tẫn Thiên Phàm (*), hắn ít nhiều hiểu rằng Yến Phi Bạch không hề hận Đường Vãn.
(*) Một bài thơ tình của Trung Quốc, tên gốc cho ai muốn tìm hiểu: 过尽千帆. Là yêu, là yêu sâu đậm.
Tất nhiên, bản thân Yến Phi Bạch cũng hiểu điều này, nhưng anh kiên quyết gọi tất cả những điều này là "hận thù", vì sao chứ?
@ a i k h i e t Xe taxi dừng bên ngoài trang viên, Đường Vãn xuống xe, ngẩng đầu nhìn tòa "quái vật khổng lồ" này.
Trang viên của Yến Phi Bạch nằm ở khu đất phong thủy quý giá ở thành phố Vân Xuyên, gọi là tấc đất tấc vàng cũng không hề quá.
Kiến trúc của trang viên khá theo kiểu cung điện thế kỷ cũ, có bãi cỏ bao phủ tứ phía, cách đó không xa còn có một sân gôn riêng.
Nghe nói anh còn mua mấy quả đồi gần đó để chuẩn bị xây hầm rượu, phong cách tiêu tiền của giới nhà giàu quả là xa hoa!
Đường Vãn cảm thấy mỗi ngày anh chỉ cần nghiêm túc tiêu tiền là được, làm gì như xả nợ cũ như vậy?
Nhưng hôm nay, cô tới nói chuyện tính sổ.
Cô chưa kịp bấm chuông, quản gia La đã đích thân ra đón, bảo vệ mở cửa, Đường Vãn lễ phép mỉm cười, đi theo quản gia La vào trang viên.
Trong phòng làm việc, Yến Phi Bạch đang chuyên chú dõi theo gương mặt Đường Vãn.
Cảm giác ngột ngạt mạnh mẽ đột nhiên lan tràn trong bụng, đầu ngón tay khẽ run lên, anh hơi khó khăn dập điếu thuốc, sau đó nắm chặt tay lại, nhưng cảm giác ngột ngạt vẫn không tan mà có xu hướng ngày càng trầm trọng hơn.
Yến Phi Bạch vô lực bám vào xe lăn, hai mắt mơ hồ, đây là sắp phát bệnh rồi sao? Cố tình còn phải vào lúc này, phải ở trước mặt cô?
Dưới sự dõi theo, Đường Vãn đi theo quản gia La, chậm rãi đi về phía phòng làm việc...
Thân nhiệt Yến Phi Bạch giảm mạnh, không kiềm chế được cảm giác ngột ngạt, cũng không khống chế được toàn thân run rẩy, anh dùng hết sức đẩy xe lăn, nhưng lại phát hiện mình không hề có chút sức lực nào.
Dáng vẻ quỷ quái này không thể để cô nhìn thấy!
Đường Vãn từ từ đến gần, gần hơn...
Yến Phi Bạch run rẩy ngẩng đầu, thuốc trên bàn đã ở trước mặt, anh vội vàng duỗi tay ra, bàn tay run rẩy chạm vào mặt bàn, giống như người sắp chết giãy dụa đi về phía trước. Xe lăn ở dưới bị vẫn đứng yên, anh dùng hết sức đẩy mạnh nhưng vẫn không có tác dụng.
Người đàn ông sắc mặt tái nhợt, nghiến răng nghiến lợi, trên trán toát ra mồ hôi lạnh, đầu ngón tay sắp chạm vào lọ thuốc...
Cốc cốc cốc.
Là tiếng gõ cửa!
Nhất thời Yến Phi Bạch hoảng sợ, bàn tay run rẩy vô tình lật úp lọ thuốc trên bàn, ông trời như đang giở trò quỷ gì đó với anh vậy.
Lọ thuốc lăn trên bàn lăn hai vòng, Yến Phi Bạch vội vàng cầm lấy, nhưng thân thể vẫn luôn chậm chạp không tự chủ được, lọ thuốc lăn xuống bàn.
Tay Yến Phi Bạch dùng sức chống đỡ, đột nhiên không trọng lượng ngã khỏi xe lăn, anh muốn lấy thuốc, nhưng cơ thể lại không thể nhúc nhích như đinh đóng cột.
Anh nhìn lọ thuốc lăn ra cửa, lần đầu tiên bất lực nhắm mắt lại.
Tiếng gõ cửa tiếp tục vang lên,
Có cả giọng dò hỏi lễ phép của quản gia La.
Yến Phi Bạch không thể nghe thấy bất cứ điều gì, giống như đã bị điếc, ngoại trừ tiếng tim đập buồn tẻ âm ỉ và tiếng thở nặng nề run rẩy của anh.
Giờ phút này, anh lại ước gì mình đi chết đi.
Thứ như ác mộng tra tấn anh suốt mười năm đơn giản chính là xuất hiện trước mặt Đường Vãn như một phế vật.
Anh không bao giờ dám nghĩ sâu xa, quá ác liệt, quá đáng khinh, rằng người như anh lại muốn có được một cô gái như Đường Vãn.
Anh bật cười trước sự mơ tưởng của mình, nhưng đồng thời anh cũng muốn mọi thứ của cô, nên anh buộc mình không cần suy nghĩ, không được suy nghĩ. Anh dùng cái gọi là "hận" để làm tê liệt tình yêu, tự nhủ rằng anh hận cô.
Thứ gọi là tình yêu này quá lớn, nó tượng trưng cho sự bao dung, nhường nhịn và chu toàn.
Mà anh không muốn, anh chỉ muốn cầm tù, chiếm hữu và có được.
Yến Phi Bạch biết bản thân không quá tốt đẹp, như thể chỉ cần nhân danh sự thù hận anh mới có thể xuất hiện trước mặt cô.
Nhưng tại sao?
Rõ ràng là anh đã sẵn sàng để buông tay, nhưng khi anh phát bệnh, anh vẫn cảm thấy...
Quên đi, dứt khoát tránh xa, đừng làm cô ấy sợ.
@ a i k h i e t Quản gia La gõ cửa đã năm sáu phút, nhưng bên trong không hề có tiếng động, hắn lại không dám tự tiện vào phòng, cũng may là Đường Vãn cũng không thúc giục.
“Đường tiểu thư, cô có muốn đợi không? Có thể là..."
Quản gia La đột nhiên cau mày, tựa hồ nghĩ đến điều gì đó, vẻ mặt bình tĩnh vừa rồi chợt thay đổi, gọi người giúp việc tới, "Các cô đưa Đường tiểu thư ra ngoài đi."
Đường Vãn cau mày: "Sao vậy?"
Dù sao cũng là người biết nhìn mặt đoán ý, cho dù biểu hiện của quản gia La rất nhỏ, Đường Vãn vẫn nhận ra có chuyện đã xảy ra.
Nàng nhìn vào cánh cửa đóng chặt, đột nhiên nảy ra một dự cảm xấu, sẽ không lại...
Cửa phòng làm việc không khóa như nhau, nhưng nếu không có sự đồng ý của Yến Phi Bạch thì sẽ không ai mở cửa. Ngay cả khi quản gia La lo lắng, hắn cũng không dám bước vào trước mặt Đường Vãn, nếu để cô nhìn thấy cái gì...
Vẻ mặt của hắn trở nên có chút nghiêm túc, nhưng hắn vẫn duy trì phong thái lịch sự của một quý ông, mời Đường Vãn rời đi trước.
Đường Vãn đứng bất động, cô cảm thấy cảnh tượng cô đã thấy khi còn nhỏ mờ nhạt diễn ra bên trong cánh cửa, người đó hiện tại rất đau đớn, rất bất lực.
Nhưng cô có thể làm gì bây giờ? Sau nhiều năm như vậy, cô đã không còn có thể dứt khoát chạy đến bên anh nữa rồi.
Đường Vãn xoay người lại, thấy cô chuẩn bị rời đi, quản gia La thầm thở dài một hơi, yên tâm rất nhiều.
Nhưng Đường Vãn đột nhiên dừng lại, cô bước trở lại, mở cửa phòng trước ánh mắt ngạc nhiên của quản gia La.
Không có ai trong phòng làm việc, chỉ có chiếc xe lăn trơ trọi bên cửa sổ và bàn làm việc bừa bộn. Không thấy Yến Phi Bạch đâu.
Đường Vãn cúi đầu, thấy một lọ thuốc.
Cô cầm thuốc bước nhanh tới, đặt xuống đất bên cạnh bàn làm việc, sau đó đặt chai nước bên cạnh lọ thuốc, sau đó bước nhanh ra ngoài, đóng cửa lại.
Sợi dây căng chặt của quản gia La đứt ra, hắn thở dài nhẹ nhõm một hơi, may mà Đường tiểu thư không nhìn thấy gì.
Đường Vãn rũ mắt xuống, nhưng tay giữ nắm cửa đã nắm chặt thành nắm đấm.
Sau một lúc, cuối cùng cô cũng bước lên phía trước, rời khỏi phòng làm việc.
Quản gia La nhanh chóng bước vào.
@ a i k h i e t Yến Phi Bạch gần như là cuộn tròn dưới bàn làm việc, cơ thể vẫn còn đang run rẩy, sự ngột ngạt trong cổ họng bóp nghẹt ý thức tỉnh táo cuối cùng của anh. Cả người anh toát mồ hôi lạnh, môi tái nhợt, giống như một kẻ yếu đuối kéo dài tàn hơi bị lời nguyền áp chế.
Anh cười lạnh, cho dù cơ thể chật vật đến đâu, vẻ mặt vẫn cao ngạo, Sự ảm đạm, lạnh lùng quái dị trong mắt không thể che giấu được.
Nhưng khi ánh mắt chạm phải Đường Vãn đặt lọ thuốc và nước uống thuốc trên mặt đất, khóe môi đang chế nhạo của Yến Phi Bạch liền cứng đờ, vẻ mặt u ám mơ hồ có xu hướng sụp đổ.
Tại sao cô luôn xen vào chuyện của người khác như vậy?
Rõ ràng vừa rồi anh đã thương xót nên quyết định buông tha cho cô, nhưng cô gái này vẫn luôn đến quan tâm anh.
Yến Phi Bạch cầm lọ thuốc đổ thuốc ra, chán ghét nhét vào trong miệng, nhắm mắt lại không muốn nuốt xuống, anh không muốn từ bỏ.
Nhưng Đường Vãn...
Thuốc là do Đường Vãn đặt ở đó, nước cũng là cô để lại.
Được rồi, anh sẽ uống.
Miễn là ý của cô, anh sẽ làm theo.
Yến Phi Bạch nâng cốc nước lên, nghiền nát thuốc trong miệng rồi nuốt một ngụm nước vào.
Rõ ràng thuốc đắng như vậy, nhưng không thể giải thích được, anh thật sự cảm thấy ngọt ngào.
Ước chừng mười phút sau, thân thể Yến Phi Bạch khôi phục như cũ, anh chống tay đứng lên, lạnh lùng nhìn hai chân bất động này. Anh dùng sức leo lên xe lăn, chỉ sau vài phút lăn lộn, cả người anh liền ra mồ hôi lạnh.
Người đàn ông lại ngồi vào xe lăn, sự u ám trong mắt anh dường như nhuốm màu lạnh lẽo, nặng nề hơn.
Lúc này, hẳn là Đường Vãn đã rời đi.
Cũng không biết là thất vọng hay yên tâm, cảm xúc trong mắt anh tối sầm không rõ ràng.
Yến Phi Bạch ra khỏi phòng làm việc, đẩy xe lăn vào phòng khách, nhìn thấy Đường Vãn vẫn ở đó, anh lập tức sững sờ.
Cô ngẩng đầu từ trang sách, dịu dàng cười với anh: "Em đợi anh lâu lắm đó, sao giờ mới đến?"
Cô gái đang ngồi trên chiếc ghế sô pha màu cà phê cạnh cửa sổ, mái tóc dài xõa tung lên, trên tay cô đang cầm một cuốn sách mà anh đã ngẫu nhiên để lại bên cửa sổ vài ngày trước. Ánh mắt dịu dàng nhìn anh, đôi mắt ẩm ướt trong veo, hoàn mỹ không có gì lẫn lộn vào. Ánh mặt trời rơi vào liền trở nên rực rỡ, cô lại cười rộ lên, vẫn khiến người khác đắm chìm vào như lúc xưa.
Yến Phi Bạch cam tâm tình nguyện cởi bỏ mũ giáp của mình.
Anh vốn nghĩ anh sẽ không bao giờ nhân từ với cô nữa, ý nghĩ vừa rồi thật sự vô cùng ngu ngốc.
Một bé mèo con như vậy, được nuôi ở bên cạnh thì thật tốt biết bao.