Chương 8: Đêm muộn.

Đường Vãn nhìn hắn nhẹ nhàng cười, đem sách khép lại hỏi: “Xảy ra chuyện gì?”

Yến Phi Bạch từ trước đến nay chưa bao giờ nói nhiều, trước đây hắn lạnh lùng, u ám, giờ lại mang mối hận tích tụ theo năm tháng, dáng vẻ lãnh đạm ngồi trên xe lăn thật sự rất đáng sợ. Năm mười tám tuổi, hắn có chút trầm tính hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, thậm chí bây giờ còn hơn thế nữa.

Thấy Đường Vãn đi qua, Yến Phi Bạch nhìn chằm chằm cô, màu đen của con ngươi thâm trầm trầm, như là muốn đem cô nhìn thành một cái lỗ.

Cô đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, ngửa đầu nhìn hắn, mái tóc dày xéo xỏa bên tai, rơi xuống vài lọn tóc trông vô cùng dịu dàng. Đường Vãn có lẽ sẽ vĩnh viễn không biết, từ lúc quen Yến Phi Bạch cô thường xuyên dùng thái độ như vậy hắn.

Dường như hắn là gió, là mây, là ánh mặt trời, là đất khi vào xuân, là tất cả những gì đẹp đẽ đều được phản chiếu trong mắt cô, kể cả vẻ ngoài của chính cô.

Yến Phi Bạch chưa bao giờ nói với cô rằng hắn thực sự yêu cô rất nhiều, vì vậy hắn rất dễ mất tự chủ của một người đàn ông.

Yến Phi Bạch không nhịn được nâng lòng bàn tay đặt lên mái tóc mềm mại của cô, nhẹ nhàng vuốt ve, đầu ngón tay mảnh khảnh quấn lấy mái tóc hơi xoăn của cô, nhìn chằm chằm khuôn mặt cô: "Sao em không rời đi?"

“Không phải anh kêu em tới sao?”

Đường Vãn chớp chớp đôi mắt, lại lẩm bẩm: “Em không đi nữa.”

Yến Phi Bạch ngây ngẩn cả người.

Một niềm vui sướиɠ điên cuồng tràn ngập trong trái tim hắn.

Khóe miệng tái nhợt giật giật.

Anh nhướng mày nói: "Thật không?”

Thực tốt, sau này em cũng đừng hoàng rời đi.

Đường Vãn cằm chống ở mu bàn tay, khóe mắt cong cong nói: “Đúng vậy.”

Cô bày ra bộ dáng thần bí nói: “Yến Phi Bạch, anh đoán xem em chuẩn bị cho anh cái gì?”

Cái này hắn suy đoán cũng không ra, Yến Phi Bạch biết Đường Vãn hôm nay là tới tìm mình tính sổ, cô hẳn là đã chuẩn bị tốt tâm lý đem hai người giao chiến gay gắt đến đỉnh điểm, mà hắn cũng phải ứng chiến thật tốt, tuyệt đối không thỏa hiệp.

Nhưng hắn không ngờ rằng hắn sẽ ngã bệnh, Đường Vãn cũng không đoán ra nguyên nhân, còn bình tĩnh chuẩn bị thuốc cho hắn, hiện tại vẫn đang cùng mình nói cười giả vờ như không biết.

Đúng rồi, Đường Vãn vẫn là Đường Vãn trước kia, cô có vỏ bọc cứng rắn nhất nhưng cũng có trái tim mềm yếu nhất, cô có lẽ biết bệnh tình khó chịu của hắn, vì vậy Đường Vãn không thể cứng lòng chống lại hắn.

Đây là đồng tình sao?

Đó có phải là sự đồng cảm như bao năm về trước?

Yến Phi Bạch từng tự sa ngã tư tưởng, hắn không cần sự đồng tình, nhưng hiện tại không giống nhau, đồng tình thì như thế nào? Phỉ nhổ thì sao? Hắn ác liệt như vậy, không đạt mục đích thề không bỏ qua.

Hai tay vẫn còn đang nghịch tóc, Yến Phi Bạch từ từ buông chúng ra, liếc nhìn chiếc ghế sau lưng cô, nói nhỏ: "Ngồi đi."

"Ừm?"

Yến Phi Bạch cong môi: “Chân sẽ đau.”

Là đang nói cô ngồi xổm lâu rồi sẽ không thoải mái sao.

Đường Vãn ngồi xuống, dịch ghế lại hắn gần một chút: “Anh còn không đoán ra em sẽ chuẩn bị cái gì cho anh sao.”

Yến Phi Bạch xoa lên miếng ngọc bích, nhìn cô rồi điềm nhiên trả lời: "Tôi không biết."

“Chờ.” Đường Vãn đứng dậy chạy tới phòng bếp, chỉ chốc lát sau liền bưng một cái nồi trở về, thật cẩn thận đặt lên bàn, xốc lên nắp nồi, bên trong nằm hai cái trứng luộc.

Yến Phi Bạch giật mình, Đường Vãn liền lại chạy ra từ phòng bếp rồi bưng tới một chén nước lạnh, dùng cái muỗng đem trứng bỏ vào chén nước lạnh, dùng đầu ngón tay hồng hào chọc vào quả trứng trong nước: "Nhớ không?"

Yến Phi Bạch trầm mặc không nói.

Đường Vãn liền nói: “Anh khẳng định không nhớ rõ.”

Khi cô còn nhỏ, Yến Phi Bạch không có bạn bè đi cùng. Đường Vãn thường cùng hắn đi ăn tối. Hầu như ngày nào cô cũng mang theo hai quả trứng luộc trong túi. Cô sẽ đợi hắn kết thúc giờ học rồi hai người sẽ ngồi dưới gốc cây trong trường và bóc trứng.

Tất nhiên, Yến Phi Bạch khinh thường không thèm ăn những thứ này, vì vậy hắn không bao giờ đυ.ng vào.

Đường Vãn cũng không tức giận, cô luôn bóc một quả trứng trắng béo ngậy đưa cho hắn, dỗ dành hắn ăn.

Yến Phi Bạch không vui nên cô nhéo cằm một cái anh rồi nhét vào, khiến cậu nhóc nào đó nhìn chằm chằm cô bằng ánh mắt lạnh lùng, Đường Vãn lúc đó cũng không sợ hãi, vỗ trán thở dài: "Ăn thêm trứng nữa đi, bổ não."

Nhoáng lên như thế mà nhiều năm đi qua.

Đường Vãn định nhắt trứng lên, nhưng Yến Phi Bạch lại nắm lấy cổ tay cô, những ngón tay lạnh ngắt của hắn chạm vào làn da ấm áp của cô, tay hắn dường như hơi run lên, một hồi lâu mới buông ra chậm rãi nói: “Đưa đây, tôi ăn.”

Tính tình của hắn không thay đổi, nói năng một cách ngắn gọn và khiêm tốn, như thể hắn sẽ chết đi nếu nói thêm vài từ nữa.

Đường Vãn nhìn hắn nhặt quả trứng, lấy khăn giấy lau nước rồi chậm rãi bóc ra, bàn tay thon dài như ngọc, lông mi của người đàn ông cụp xuống, bộ dáng đang nghiêm túc làm việc.

Nhưng động tác rất tao nhã, vẻ ngoài bóc vỏ trứng dường như đang đánh bóng một món đồ thủ công tinh xảo, Đường Vãn phải thừa nhận rằng vị thiếu gia được một gia đình thế kỷ nuôi dưỡng khác hẳn người thường, cho dù là yến tiệc. Mười năm trước, Phi Bạch cũng là bộ dáng lãnh đạm, không bao giờ nhiệt huyết như những thiếu niên khác, luôn cao cao tại thượng như Thiên Vương lão tử.

Đường Vãn sững sờ, Yến Phi Bạch đưa quả trứng đã bóc cho cô, Đường Vãn cầm lấy nhưng không ăn: "Sau nhiều năm như vậy, cuối cùng anh cũng ra dáng đàn ông một lần."

Lúc quen biết Đường Vãn nhỏ hơn anh vài tuổi, nhưng cô luôn ở bên và chăm sóc hắn vô cùng dịu dàng, cô đáng lẽ nên là người nên được yêu thương.

Yến Phi Bạch cụp mắt xuống lau tay, lông mi đen nhánh che đi ánh nhìn trong mắt, cô ngồi đối diện cũng không nhìn thấy sự hối hận sâu sắc trong mắt hắn.

Hắn quay lại không chỉ để cướp lại những thứ của mình mà còn phải đối xử tốt với cô. Thế giới này không đẹp đẽ gì cả, bản thân hắn cũng ghê tởm, nhưng Đường Vãn rất tốt, nếu cô thích thứ gì, chắc chắn hắn sẽ cố gắng hết sức để đoạt lấy.

Ngước mắt lần nữa, Yến Phi Bạch vẫn nhìn cô chăm chú, dưới đôi mắt đen của hắn có quá nhiều thứ, ngay cả hắn cũng không giấu được tất cả những cảm xúc đã chôn sâu của mình.

Đường Vãn đã quen với tính cách thất thường, ăn nói hoàn toàn dựa vào tâm trạng, muốn nói thì nói, không muốn nói thì kệ người khác của hắn.

Nhưng mà, cô vẫn không ngờ Yến Phi Bạch đột nhiên trầm giọng nói: "Đường Vãn, tôi sẽ thay đổi."

Đường vãn ngây ra một lúc, quả trứng đưa đến miệng cũng quên cắn: “Sửa cái gì?”

“Em không thích, tôi đều sửa.”

Giọng hắn khàn khàn, nhìn cô với ánh mắt mong đợi yếu ớt.

Đường Vạn khịt mũi, cười nhẹ: "Không sao đâu, quen rồi, chúng ta muốn làm gì thì làm."

Mùi vị của trứng gần như giống nhau, nhưng không phải là mùi vị của hồi nhỏ nên cô bỏ xuống cũng không mấy quan tâm nữa.

Cô đột nhiên nhớ ra mục đích của chuyến đi này, nhưng bây giờ cô đã không còn lo lắng nữa, thay vào đó từ tốn hỏi hắn: "Yến Phi Bạch, anh có hận em không?"

Bọn họ gặp lại mấy lần, cũng chưa từng trực tiếp đề cập đến vấn đề này, đột nhiên lại hỏi thẳng, một chút ấm áp vừa mới châm ngòi đã bị đốt sạch.

Yến Phi Bạch không muốn nhớ lại cảm giác lúc đó, tuy rằng mặt không chút biểu cảm, nhưng bàn tay đang xoa chiếc chìa khóa bằng ngọc bích lại dừng lại, ánh mắt dời khỏi khuôn mặt Đường Vạn.

“Hận.”

Không, kỳ thật hắn một chút đều không hận cô.

Thậm chí chưa từng có nghĩ muốn hận cô.

Nhưng hắn hiểu Đường Vãn quá rõ, chỉ cần nói không ghét bỏ hay phàn nàn, cô sẽ đi ngay lập tức, bọn họ có thể sẽ không bao giờ có thể gặp nhau nữa.

Đường Vãn chưa nghe được đáp án, trong lòng lại vẫn là bị đâm một chút: “Chân của anh là chuyện như thế nào?”

“Phế đi.” Ngữ khí của Yến Phi Bạch bình tĩnh không chút gợn sóng.

Đường Vãn cau mày nhìn hắn, cô không thích vẻ mặt của hắn cho lắm, rõ ràng là chân đã phế, nhưng hắn lại muốn làm người bình thường. Đường Vãn thà rằng trên mặt Yến Phi Bạch có chút cảm xúc, ít nhất có thể chứng tỏ hắn quan tâm mình, biểu cảm như vậy cũng quá lạnh lùng, làm như hắn không quan tâm lắm, cô không thích.

Tay của Đường Vãn chống trên xe lăn, Yến Phi Bạch cụp mắt xuống, hắn nhìn thấy bàn tay của cô đang nhẹ nhàng cầm lấy xe lăn, dường như mạch máu trên mu bàn tay có chút phồng lên.

Đường Vãn nhẹ nhàng hỏi hắn: "Anh làm mọi cách để em đi theo anh, để em chuộc lỗi?"

“Ừ.” Giọng người đàn ông trầm khàn.

Xung quanh thật yên lặng ...

Một luồng khí lạ đang lan tỏa.

Yến Phi Bạch không nhìn vào mắt cô.

Trong lòng lại dày vò không thôi.

Thật lâu sau, Đường Vãn như hạ quyết tâm: “Sợ anh rồi.”

Cô thở dài cảm thán: “Anh có phải khắc tinh của em không đây, luôn tới khắc chết em?”

Yến Phi Bạch sửng sốt, lông mi dưới lớp kính chuyển động, cứng ngắc nhìn Đường Vãn, giọng khàn khàn nói: "Cho nên, em đồng ý?"

“Còn có thể làm gì nữa sao?”

Đường Vạn bóc một quả trứng khác: "Bởi vì em nợ anh, về sau chỉ cần ông chủ Yến phân phó một tiếng, Đường Vãn em nhất định lên núi đao xuống biển lửa cũng không chối từ!”

Đường Vãn cầm một quả trứng trắng trong lòng bàn tay đưa cho hắn, cô lại cười, không chút miễn cưỡng, cô rất muốn ở bên cạnh hắn nha.

Yến Phi Bạch nhận lấy: "Em không cần lên núi đao, cũng không cần xuống biển lửa."

"Vậy thì em làm gì?"

Yến Phi Bạch nhìn cô nghiêm túc nói: "Chỉ cần ở bên cạnh tôi."

Em sẽ lên núi đao, xuống biển lửa vì anh.

Ánh sáng mặt trời bên ngoài dường như dồi dào hơn, ánh sáng vốn dĩ chỉ rơi ở góc bệ cửa sổ xẹt qua đập vào mặt hai người bọn họ, Đường Vãn cười nhỏ giọng hỏi: “Vậy còn nhà đầu tư của em thì sao?"

"Em trở về là có thể giải quyết."

Đường Vãn bĩu môi: "Bọn tư bản thật là cứng rắn, hừ!"

Yến Phi Bạch cười nhẹ.

Lòng bàn tay của Đường Vãn lại vươn ra trước mặt hắn.

Một hoặc hai lần thì không sao, nhưng khi hắn lại làm lần nữa, Yến Phi Bạch sững sờ đặt tay hắn vào tay cô. Bàn tay to che đi bàn tay bé, tay Đường Vãn nhỏ nhắn, ưa nhìn Yến Phi Bạch chạm vào làn da ấm áp của cô, trong lòng một cỗ ấm áp từ từ dâng lên…

Đường Vãn tàn nhẫn hất tay hắn ra: "Thứ em muốn là điện thoại của anh."

“… Ồ, được.” Yến Phi Bạch đưa điện thoại di động của mình cho cô.

Đường Vãn bật điện thoại di động lên, thở dài thầm nghĩ anh Yến đây thật sự là Phật tử, ngoại trừ phần mềm đi kèm hệ thống, trên điện thoại không có thứ gì khác. Đường Vạn đã tải WeChat cho hắn, thêm ID WeChat của cô, rồi đưa lại điện thoại cho hắn.

Cô nhớ ra một điều: "Làm sao anh biết số điện thoại của em?"

Yến Phi Bạch cười nhẹ: "Xe của em sau xe của tôi, em để lại cho tôi một số điện thoại."

Đường Vãn sửng sốt một chút, mới chợt hiểu ra: "Vậy anh chính là chủ xe, sao anh biết đó là em."

Tất nhiên là hắn biết.

Yến Phi Bạch mím môi, vẫn cười nhẹ không nói gì.

Anh nhìn ảnh đại diện của Đường Vãn trên giao diện WeChat, chạm ngón tay vào hộp thoại là lời nhắn của Đường Vãn: Xin hãy chiếu cố, anh Yến.

Yến Phi Bạch ngước nhìn cô.

Cô nhìn hắn hỏi: "Không được? Không đánh máy được à?"

Yến Phi Bạch chậm rãi nhếch môi: "Ừ."

Hắn nói thêm, "Đường Vãn, tôi không ngốc."

Đường Vãn khịt mũi: "Vì các nhà đầu tư của em và anh gần như đã giải quyết xong, em sẽ quay lại sau."

“Chúng ta không định nói chuyện hợp tác sao?” Trong giọng điệu nhẹ nhàng ẩn hiện một chút bất đắc dĩ.

Đường Vãn dường như đang suy nghĩ điều gì đột nhiên tiến lại gần, gần như đối mặt, hô hấp của Yến Phi Bạch đột nhiên hoảng loạn.

Cô cười khà khà: "Không có chuyện tốt như vậy nha! Yến Phi Bạch, anh đã khiến em khổ sở như vậy, anh nhất định phải phối hợp với em, nếu không thì sao có thể bù đắp cho em?"

Yến Phi Bạch nhấp nhấp môi, như cũ điềm đạm cười không nói chuyện.

Đường Vãn nháy mắt đứng thẳng, mùi hoa nhài cũng nhạt đi không ít, Yến Phi Bạch nắm bàn tay nắm chặt xe lăn mới có thể thả lỏng, trời mới biết chỉ cần cô rời khỏi chậm một giây, hắn chỉ sợ sẽ đè cô ra hôn rồi.

Đường Vãn quơ quơ di động: “Có việc liên hệ em, em về trước, anh……” Dừng một chút, vẫn là nói: “Chú ý thân thể.”

Yến Phi Bạch sau một lúc mới gật đầu, giọng nói vừa vặn nghe được: "...Em vừa rồi sợ sao?"

"Không." Cô nhìn hắn bằng đôi mắt trong veo rồi từ tốn cười: "Không bao giờ."

Thật tốt.

Yến Phi Bạch cảm thấy thật nhẹ nhõm.

Sau khi Đường Vãn rời đi, hắn ngây người nhìn vào liên hệ WeChat duy nhất trong giao diện WeChat, và cuối cùng đã đổi ghi chú thành "Vạn Vạn"

Lại nhìn về phía tin nhắn cô gửi: Anh Yến hãy chỉ giáo thêm.

Người đàn ông khẽ di chuyển ngón tay chậm rãi gõ.

“Đã lâu không gặp”, lời chào muộn màng mười năm chưa từng được gửi đi.

Cuối cùng, hắn lại xóa hết đi và gửi một "ừm".

Tất nhiên hắn sẽ dạy cô, sẽ dạy cô suốt đời.