Hắn nắm chặt ống nghe, tiếng tút tút vẫn vang lên bên tai. Tuy cô cố giả bộ không sao nhưng giọng nói vẫn khàn khàn, cùng tiếng nói không được tự nhiên khiến hắn biết: Cô đang khóc.
Trước khi đón điện thoại cô đang khóc.
Ngoài cửa sổ, gió lạnh lại nổi lên, thổi trúng đám cây đang lay động, phát ra tiếng xôn xao.
Hắn ấn ngắt tín hiệu, cho dù lo lắng thì thông qua điện thoại hắn cũng chỉ biết cô đang khóc, hắn cũng không có được bao nhiêu đáp án.
Vì thế hắn treo điện thoại lên, quay trở lại nhà ăn. Toàn bộ đồ ăn đã lên bàn, người lớn, trẻ nhỏ đều vui vẻ tề tựu, nói chuyện phiếm và ăn cơm, cười nói, nháo nhào.
Không khí vui vẻ tràn ngập trong căn phòng. Hắn ngồi ở vị trí của mình, nhìn bàn cơm phong phú trước mặt, còn có những người nhà, bạn bè của hắn, nhưng trong lòng lại không hề vui vẻ.
Cô không đến là lựa chọn của cô, A Nam nói năm trước cô cũng không tới. Hắn thì vẫn nghĩ cô có tới, vì cô đâu có nhà để về, vì thế cô hẳn nên tới đây cùng những người khác.
Nhưng hiển nhiên là cô đã lựa chọn không tới đây để mừng năm mới. Hắn biết rõ nguyên nhân là gì, không phải vì cô sẽ phải hầu hạ mọi người, cũng không phải vì cô muốn ở lại công ty để ngủ bù.
Cô không tới là vì không muốn gặp hắn.
***
Đêm đã khuya, gió lạnh vù vù, vù vù thổi. Chúng nó xuyên qua cửa sổ mà tràn đầy cả căn phòng, khiến không khí trở nên đóng băng.
Khả Phỉ rúc trên giường, ôm bụng lạnh run. Cô chỉ cảm thấy môi cứng lại, giống như lạnh đến xương tủy.
Nhân sinh sao lại bi thảm thế này? Khó khăn lắm cô mới được nghỉ ngơi, vì sao cố tình —
“Đau đau đau đau đau……” Mặt cô trắng bệch, miệng thì rêи ɾỉ, trùm chăn mà kêu ai ai, trong đầu đau đến trống rỗng, nước mắt không nhịn được ứa ra.
Vốn tưởng rằng khi mọi người trong công ty về nhà nghỉ lễ thì cô sẽ được thanh nhàn nhưng ai biết được dì cả của cô lại ghé thăm.
Không biết có phải vì tổng vệ sinh cuối năm cô làm quá mệt mỏi không mà lần này dì cả đến cô lại đau đến không chịu nổi. Đã thế gió lạnh lại về khiến cả người cô rét run, cả người như ở dưới hầm băng, chỉ có thể bọc kín chăn bông, ôm túi chườm nóng, cuộn mình ở trên giường mà trộm khóc.
Càng ai oán hơn là bên ngoài không biết là nhà ai làm cơm từ chiều, mùi cơm len đến khiến cô nghĩ tới nhà nhà lúc này đang vui vẻ mừng năm mới, chuẩn bị bữa cơm đoàn viên. Cũng chỉ có mình cô là cô đơn một mình, trong lúc nhất thời cô nhịn không được bi thương mà khóc một phen nước mũi, một phen nước mắt.
Thật vất vả thuốc giảm đau mới phát huy tác dụng, cô mờ mịt ngủ một lúc, nhưng lại bị tiếng chuông điện thoại đánh thức. Cô giãy dụa đi đến bên giường, nhận điện thoại rồi mới nghe thấy tiếng nói quen thuộc khiến cô nhảy dựng.
Không muốn làm hắn lo lắng, hoặc có gì hiểu lầm nên cô cố đánh lên tinh thần mà nói chuyện với hắn nhưng chờ dập máy rồi cô lại nhịn không được khóc.
Là A Chấn đó.
Cô cuốn chăn bông, nằm trên giường cắn môi, cảm nhận trong lòng vừa ấm áp vừa chua xót. Cô nhắm mắt lại, nước mắt nóng bỏng trào ra, cô nhịn không được hít hít cái mũi, cố nuốt nức nở vào trong.
Đã hơn một năm, cô còn tưởng mình đã quên nhưng ai biết được vừa mới nghe thấy giọng hắn thì cô đã run rẩy.
Cô đã tạm biệt hắn, mà một năm rưỡi nay hắn cũng không trở lại, mọi chuyện đã rõ ràng rồi vì sao cô vẫn không hết hy vọng chứ?
Mối tình đầu cứt chó gì chứ…… Thực chán ghét …… Ô ô ô…… Hơn nữa đó căn bản không phải mối tình đầu, chỉ là thầm mến thôi…… A Chấn có thích cô đâu……
Nhưng ….. Hắn gọi điện thoại cho cô tức là hắn đã trở lại…… Ý niệm này nảy lên trong đầu khiến cổ họng cô cứng lại, nước mắt lại rơi từng chuỗi xuống, chỉ cảm thấy mình thật đáng buồn. Chắc Võ ca nhờ hắn gọi điện, chứ không phải hắn chủ động gọi, nếu không có Võ ca thì hắn sẽ chẳng thèm gọi cho cô.
Vương bát đản! Đại ngu ngốc! Không gọi thì không gọi, không trở lại thì mặc kệ, có gì đặc biệt hơn người chứ!
“Đáng giận…… Bụng đau quá…… Đau chết mất……” Cô cắn môi nói thầm, rưng rưng nghĩ, chờ dì cả đi rồi thì cô sẽ quen bạn trai, cô mới không hiếm lạ cái đồ đầu heo kia……
Khóc khóc, lại ngủ.
Trong lúc nửa mộng nửa tỉnh không biết túi chườm nóng trong lòng cô đi đâu rồi. Lúc nửa đêm cô đột nhiên rét run, lạnh đến nỗi cả người đông cứng, trái tim giống như ngừng đập. Cô nhớ quờ quanh tìm túi chườm nóng nhưng vẫn không tỉnh nổi, chỉ thấy bản thân giống như đang ở nơi băng thiên tuyết địa, trong một cơn ác mộng vô bờ bến.
Thảm rồi, lần này cô không đau chết thì cũng sẽ đông chết. Sớm biết thế này thì cô đã lấy thêm một cái chăn.
Đang lúc cô lạnh đến mức thần trí không rõ thì đột nhiên có cảm giác có người mở cửa. Cô lập tức kinh hoảng, muốn trợn mắt đứng dậy nhưng không sao làm được.
Giây tiếp theo người nọ đột nhiên vươn tay vuốt mặt cô, sau đó mở miệng mắng ra tiếng.
A Chấn?
Cô không thể tin được, nhưng giọng nói này đúng là của hắn, có cái gì đó bị nghiêng đổ khiến hắn lại rủa thầm. Không lâu sau hắn đột nhiên lên giường, chui vào trong chăn của cô.
Má ơi, không phải A Chấn! Nếu là hắn thì sẽ không bao giờ lên giường chen chúc với cô, người này là ai?
Cô cứng đờ của người, nhưng nam nhân kia đã kéo cô vào trong lòng, ma sát tay chân và tầm lưng lạnh cóng của cô. Cô kích động muốn lấy tay đẩy hắn ra nhưng chả có tí sức nào.
Hắn cầm lấy tay cô, kéo lên miệng hà hơi, hai tay ôm lấy, động tác cực kỳ nhẹ nhàng, ôn nhu không thôi.
Khả Phỉ kích động ngừng dãy dụa, ngón tay lạnh như băng của cô chậm rãi ấm lên. Hắn đem tay cô để trên ngực ấm áp của mình, đôi tay to lại bận rộn vỗ về lưng cô, ôm lấy huyệt Phong Trì ở sau gáy của cô, bàn chân to dán lên đôi chân lạnh cóng củ cô để cô ấm hơn.
Nam nhân này gắt gao bao lấy cô. Cơ thể rắn chắc cường tráng tản ra hơi ấm thoải mái, còn có mùi vị quen thuộc.
Đó là mùi vị của A Chấn.
Cô cảm thấy hoang mang, sau đó lập tức hiểu ra.
Là mộng!
Hẳn là mộng, trong hiện thực hắn tránh cô thực xa, chỉ có ở trong mộng thì hắn mới ôn nhu như vậy. Xem ra lúc cô gặp đại nạn thì ông trời cũng thương xót nên mới để cho cô trước khi chết có được một hồi mộng đẹp.
Trong lòng cô chua xót, nước mắt lại ứa ra.
Cô cố trấn tĩnh lại, cứng rắn rút vào lòng hắn, để nam nhân trong mộng che chở cô.
Nếu là A Chấn…… Nếu thật sự là A Chấn…… thì sẽ không đối tốt với cô như thế…… Cô biết, hắn chỉ sợ cô yêu thương hắn, vì thế hắn mới không ở lại.
Cho dù cô là khủng long thì sao? Khủng long cũng có tự tôn! Cô sẽ không quấy rầy hắn, được chưa?
Đáng giận, thực đáng giận, A Chấn ghét nhất —
Bỗng dưng, đôi bàn tay to kia giống như biết cô không khỏe nên cẩn thận ôm sau lưng cô, sưởi ấm cả người cô. Hơi ấm từ lòng bàn tay thô ráp truyền tới.
Đột nhiên cô lại cảm thấy ông trời cũng thực đáng ghét, cô sắp chết rồi còn phái một A Chấn tri kỷ như thế đến bên cạnh khiến cô không thể ghét hắn được, cũng không thể hoàn toàn mất hy vọng.
Tay chân vốn đã lạnh đến thành cây kem nhưng được hắn ma sát lại dần dần ấm lên, lây dính hơi ấm của hắn, cơ thể rốt cuộc cũng không đau nữa.
Cô đem khuôn mặt đầy nước mắt chui vào trong ngực hắn, trong giây lát cô hy vọng giấc mộng này có thể kéo dài, sau đó ông trời có thể khiến cô chết quách đi cho rồi.
***
“A Chấn ngu ngốc, thối tha…… Tôi ghét anh nhất……”
Tiếng nức nở lầm bầm, rất nhỏ, rất nhỏ vang lên, giống như con kiến đang nói chuyện nhưng hắn lại nghe thấy rõ ràng. Có điều miệng thì mắng, nhưng hai tay cô lại cầm chặt lấy áo hắn, khuôn mặt nhỏ cũng vẫn chôn trong ngực hắn, vừa khóc vừa nói thầm.
“Ghét nhất……”
Ngực hắn co rút lại, không nói gì, chỉ có thể siết chặt hai cánh tay dài, thở dài: Tốt nhất là cô có thể chán ghét, và hắn có thể buông tay.
Hắn từng thử qua, thật sự.
Hắn thế nhưng không nghĩ tới cô vẫn chưa từ bỏ ý định, không nghĩ tới cô lại ngoan cố như thế, cũng không biết cô chấp nhất cái gì.
Nhưng đồng thời, hắn không thể không thừa nhận với bản thân khi nghe thấy cô gọi tên mình thì trong phút chốc hắn thấy kích động vui mừng và đau lòng.
Cô không quên mà vẫn nhớ hắn. Cô chưa từng quên. Nước mắt của cô tẩm ướt ngực hắn, giống như đóng dấu ấn trên đó.
Cô gái trong lòng vẫn lạnh run không ngừng, nhưng ít ra tay chân cô đã ấm lên, hơn nữa cô cũng bắt đầu yên lặng.
Rõ ràng hắn đang làm đúng rồi. Hắn tiếp tục ôm lấy cô, lặng lẽ thở ra.
Lúc vừa vào cửa hắn biết cô đang ngủ, cũng biết mình hẳn nên đi ra ngoài nhưng lại thấy nước mắt trên mặt cô, vì thế hắn nhịn không được tiến lên.
Hắn không biết mình vì sao mình muốn làm thế, thậm chí không xác định được chính mình vì sao có giường không ngủ mà muốn mượn xe của Mạc Sâm chạy suốt đêm tới đây.
Thẳng đến khi hắn đứng trước giường cô, thẳng đến khi hắn vươn tay giúp cô lau nước mắt, lại phát hiện khuôn mặt nhỏ của cô lạnh đến dọa người khiến hắn kinh hoàng, sau đó hắn còn đá phải cái túi chườm nóng bao khăn, đánh đỏ cốc trà gừng cô đặt cạnh bàn, và thấy thuốc giảm đau — Thẳng đến lúc đó hắn mới biết vì sao mình lại tới.
Đến nước này rồi hắn mới dám thừa nhận với bản thân – Hắn nhớ cô.
Hắn nhớ cô gái nhát gan, luôn cười ngây ngô, thích lải nhải lại chỉ dám vụиɠ ŧяộʍ lẩm bẩm sau lưng hắn.
Hắn lo lắng đến tay chân luống cuống, trong nháy mắt hắn còn tưởng cô sẽ vì cơn hàn lưu nho nhỏ này mà đông lạnh chết trên giường. Kết quả là dì cả của cô tới, hại hắn lo rớt nửa cái mạng.
Hắn không muốn để ý đến cô, thật sự không muốn. Ngay từ đầu kỳ nghỉ hắn từng muốn tạt qua công ty. Không phải hắn chưa từng nghĩ tới, cũng không phải không thể về, nhưng gần đến giờ lên tàu hắn lại lùi bước. Trong hộp cơm của ngày xa xưa kia toàn là đồ hắn thích ăn, tất cả đều được cẩn thận chuẩn bị. Hắn chưa từng nói qua mình thích cái gì, nhưng cô vẫn nhớ rõ, còn thức đêm làm hết toàn bộ.
Đó là tâm ý của cô, đều là tâm ý. Hắn đương nhiên biết, cảm động dâng lên khắp cả người. Cô tốt lắm, tốt đến chết tiệt, và chính vì thế mà hắn mới không dám trở về.
Hắn nghĩ cô sẽ quên nhưng lại lo lắng không yên. Hắn nói với bản thân mình đừng nhớ nữa, nhưng càng thế thì lại càng để ý.
Hắn muốn cho cô thời gian, cơ hội, nhưng lại muốn biết cô có đang sống tốt không, lo lắng cô không biết nghỉ ngơi, rồi thắc mắc cô có quen ai không, có khi đã cùng ai ở một chỗ rồi chăng? Nhưng cho đến giờ hắn cũng không dám thật sự mở miệng hỏi, chỉ có thể ngẫu nhiên nghe được từ miệng những người khác tin tức về cô.
Cô chưa bao từng hỏi han về hắn, chưa từng nói với người khác về hắn, chưa từng hỏi khi nào hắn nghỉ, vì sao không quay lại. Cho tới bây giờ cô cũng chưa từng hỏi.
Vì vậy hắn tưởng cô đã quên, đã không còn để ý, sau đó hắn mới phát hiện người chân chính để ý chính là hắn. Hôm nay là trừ tịch, hắn hẳn là nên ở nhà, cùng người nhà và bạn bè đón năm mới, đón giao thừa. Hắn không nên ở đây, nhưng cô lại chỉ có một mình.
Một mình vụиɠ ŧяộʍ khóc. Chỉ vừa nghĩ tới hình ảnh này là hắn đã không thể chịu được.
Tiếng cô cố nén nức nở khiến hắn khó chịu, làm cho hắn bất an, Chờ hắn hoàn hồn thì đã lái xe lên phía bắc, mấy lần muốn quay đầu nhưng cuối cùng vẫn đi tới bên người cô gái thích khóc này.
Thấy cô, ôm cô vào lòng hắn mmới an tâm, mới biết bản thân mình nhớ đến thế nào. Mà lúc này hắn cũng mới biết mình …… thích đến thế nào.
Trái tim hắn hơi hơi run rẩy.
Hắn cố thở thật sâu, thật chậm rãi để ổn định bản thân. Sau đó hắn nhẹ nhàng, cẩn thận vỗ về lưng của cô, dán lên người cô hy vọng cô sẽ bớt đau hơn.
Hắn từng thấy Hải Dương ôm Đào Hoa như vậy. Nguyệt Nguyệt cũng như thế, mà hắn luôn nghĩ mình sẽ không tìm được ai để hắn ôm giống như Hải Dương cùng Đào Hoa.
Hắn chưa bao giờ biết ôm một cô gái lại mềm mại, nhỏ bé như thế. Trước kia cô có nhỏ thế này sao?
Hắn cúi đầu nhìn cô, sau khi hồi thần hắn mới phát hiện tóc cô dài ra, cơ hồ đã dài bằng ngày trước, mà người cũng gầy hơn, hắn thậm chí có thể chạm vào xương cốt trên người cô.
Nữ nhân này rốt cuộc có ăn cơm tốt không đó?
Ở trong bóng đêm ảm đạm hắn vuốt ve người cô, may mắn vẫn còn không ít thịt, không gầy thành da bọc xương. Nhưng tay hắn vừa mới rời thì cô đã nhíu mày, kháng nghị lẩm bẩm, còn cầm lấy tay hắn thả lại chỗ ban đầu, sau đó giống con mèo nhỏ cọ cọ rúc rúc trong lòng hắn. Cô xoắn đến xoắn đi tìm một vị trí hợp lý trong lòng hắn cuối cùng tìm được tư thế vừa ý rồi mới dán mặt lên cổ hắn, tay phải quàng qua lưng hắn, tay trái gác lên ngực hắn, sau đó thở một hơi, thỏa mãn.
Sắc mặt của cô thoạt nhìn không tái nhợt nữ, ngay cả môi cũng hồng hơn chút. Hơi thở ấm áp của cô phất qua tai hắn, cổ hắn.
Trái tim nho nhỏ dán lên ngực hắn mà đập nhẹ nhàng. Chân cô vốn dán lên chân hắn, lúc này đã rúc vào hai chân hắn, lại vô ý thức mà cọ cọ chân hắn một lần lại một lần.
Đó không phải khıêυ khí©h, cô chỉ sưởi ấm thôi. Hắn nói với bản thân như thế nên cũng không ngăn cản cô, nhưng giây tiếp theo cô lại ngủ tiếp, vươn lưỡi ra liếʍ cánh môi khô. Chút ướŧ áŧ nóng bỏng lướt qua cổ hắn.
Trái tim hắn đột nhiên siết lại.
Cô thì chẹp chẹp miệng, ngủ nhưng vẫn phát ra tiếng động hoang mang kỳ quái, sau đó cô lại thè lưỡi ra liếʍ một lần nữa.
Hắn ngừng thở, chỗ nào đó trên cơ thể vốn ngủ yên nay lập tức cứng rắn lên. Hắn cứng đờ, hoàn toàn không dám lộn xộn gì, sợ bởi gì thế mà lau súng cướp cò.
May mà cô không liếʍ nữa mà chỉ lẩm bẩm không rõ rồi yên lặng.
Lúc tiếng ngáy quen thuộc của cô vang lên thì hắn vẫn không dám lộn xộn. Lúc này hắn mới phát hiện tay mình không biết từ khi nào đã chui vào trong áo cô, trực tiếp dán lên da thịt trên thắt lưng của cô.
Hắn hẳn là nên rút tay lại, nhưng hắn không động đậy được. Cô cần tay hắn ở đó, như thế mới yên tâm.
Da thịt nhẵn mịn dưới tay khiến hắn có chút mê muội. Trên người cô còn có một mùi ngọt ngào giống như hỗn hợp đường và bánh mới ra lò, còn có một chút mùi hương thảo, khiến người ta nhịn không được muốn hít sâu, cũng làm lòng người ấm áp.
Cho nên hắn không động, cũng không muốn động.
Hắn thích cảm giác đem cô ôm vào trong lòng, giống như hắn thực sự có được cô vậy, giống như cô sớm nên rúc trong lòng hắn, thuộc về hắn.
Cô cần hắn – Hắn nói với bản thân mình như thế. Nhưng qua một năm này hắn càng hiểu rõ một việc —
Người chân chính cần người còn lại chính là hắn.
Hắn cần cô ở trong này, ngay bên người hắn, ngay trong lòng hắn, sùng bái, cần hắn, thậm chí lải nhải, nhưng thích và để ý hắn……
Không biết cô lại mơ thấy cái gì, một giọt lệ lại trào ra khỏi hốc mắt. Sau đó, hắn nghe thấy cô thấp giọng lẩm bẩm. Hắn ghé sát vào thì thấy cô đang nức nở giải thích, “A Chấn…… Thực xin lỗi……”
Cô nắm chặt lấy áo hắn, buồn rầu, nhỏ giọng nói: “Tôi sẽ không…… Sẽ không thích anh…… Nhất định sẽ không…… Sẽ không……”
Ngực hắn bỗng nhiên siết chặt, bị từng lời kia hung hăng túm lấy. Hắn không thể tin mà trừng mắt nhìn cô, chỉ cảm thấy cổ họng cũng nghẹn lại.
“Anh đừng quay lại……” Cô cứng rắn rúc khuôn mặt nhỏ vào ngực hắn, khẽ nấc, phun ra những lời cô chỉ dám nói ở trong mộng, cùng với khát vọng giấu trong đáy lòng: “Đừng quay lại……”
Cô nói rất nhỏ, giống như sợ bị ai đó nghe được, giọng nói cũng hơi run run. Nhưng những lời nói trong lúc mê mang khiến tâm hắn lay động.
Đau lòng, luyến tiếc và tội lỗi vây quanh hắn, bảo phủ hắn.
Lúc một giọt lệ khác rơi xuống, hắn vươn lưỡi ra hôn lên giọt lệ mặn chát đó.
“Đừng khóc……” Tựa lên trán cô, hắn khó khăn mở miệng: “Đừng khóc……”
Cũng không biết cô có nghe được không, nhưng cô càng thêm run rẩy, tiến sát vào trong lòng hắn, lẩm bẩm yêu cầu, “Làm ơn…… Đừng ghét tôi……”
Gió lạnh gào thét ngoài cửa. Nhiệt độ không khí lại càng thấp hơn, nhưng hắn cũng không cảm thấy lạnh, chỉ thấy tim đập rất nhanh, khiến toàn thân cao thấp cũng nóng lên theo.
Có thể chứ? Như vậy có được không? Hắn không thể ích kỷ một chút, yêu cầu xa vời một chút sao?
Điều này đối với cô là không công bằng, hắn biết, nhưng hắn sao có thể buông tha cho cô chứ? Hắn làm sao có thể buông tay đây?
Ôm nữ nhân chiếm cứ tâm hồn hắn, A Chấn nhắm mắt lại, không tự chủ được mà siết chặt tay, lại siết chặt, đem mặt chôn trong tóc cô, cảm giác trái tim cô đang đập.
Hắn nghĩ cô đã quên, đã thay đổi, ai ngờ cô vẫn thế.
Có thể chứ?
Hắn có thể không?