Chương 23

Mùa hạ.

Trời xanh mênh mông vô bờ, mặt trời nhô lên cao, đem mọi thứ phơi dưới ánh nắng chói chang.

Giữa trưa mười hai giờ, mỗi người đều trốn vào trong phòng điều hòa để né tránh ánh mặt trời. Một cô gái nhảy xuống xe buýt, sau đó không hề sợ nóng mà vẫn kiên cường chạy như điên.

Đinh Khả Phỉ cõng túi sách, vừa chạy vừa ngây ngô cười, hận không thể mọc cánh mà bay về báo tin tức tốt cho mọi người.

Thật vất vả mới chạy về công ty, cô lại thấy một cảnh tượng kỳ quái đang diễn ra. Cửa công ty đang mở lớn, Đồ gia tam huynh đệ đều có mặt đông đủ, Phượng Lực Cương cùng A Nam đã ở đó, bên cạnh bọn họ là một người mặc và mang ba lô theo kiểu nhà binh, cô nhanh chóng nhận ra đó là A Lãng.

Sáu người bọn họ hoặc ngồi, hoặc đứng dựa vào tường. A Lãng, Lực Cương, A Nam, và Đồ Cần đang vây quanh chơi bài, Đồ Ưng đeo tai nghe mà nghe nhạc, A Chấn thì đang đọc sách.

Tình cảnh khó hiểu này khiến cô sinh nghi hoặc, không nhịn được chạy như điên, sau đó chậm rãi dừng lại.

“A Lãng, anh xuất ngũ rồi sao?”

“Ừ, anh xuất ngũ rồi.” A Lãng vẫy tay coi như chào hỏi cô: “Hi, đã lâu không gặp.”

“Ách, đã lâu không thấy.” Cô chần chờ một chút, muốn đi vào nhưng vẫn cảm thấy kỳ quái nên không nhịn được hỏi: “Sao lại thế này? Sao mọi người lại đứng hết ở đây? Nước bị cắt à? Hay là mất điện?”

Không đúng, cho dù có cắt nước, mất điện thì bọn họ cũng nên ở trong phòng, bên ngoài nóng như thế, đến 35 độ, lại là giữa trưa, sao bọn họ lại ở ngoài hết thế này?

Mới vừa nghĩ tới đây, cũng không có ai trả lời cô thì Khả Phỉ chợt nghe thấy trên lầu truyền đến tiếng nổ.

Cô hoảng sợ, ngẩng đầu thì chỉ thấy có cái gì đó bay ra khỏi ban công. Cô còn chưa kịp nhìn ra cái gì thì A Chấn đã vươn tay kéo cô ra khỏi khu vực nguy hiểm.

Cái thứ kia rơi xuống đất, nảy lên hai cái rồi dừng lại. Hóa ra đó là một — khẩu súng?

Cô ngây người, há hốc mồm. Mọi người đều nhìn khẩu súng kia, không ai dám động cả.

Sau đó Phượng Lực Cương chậm rãi mở miệng: “Rất nguy hiểm đó, lỡ súng cướp cò thì làm sao bây giờ? Có ai đi lên ngăn cản cô ấy đi?”

Ngăn cản ai? Đó là súng thật hả? Không phải mô hình đồ chơi hả? Cô còn đang hoài nghi mắt mình nhìn lầm thì trên lầu đã truyền đến tiếng rống kinh thiên động địa, một nữ nhân phẫn nộ rít gào xuyên qua phố xá.

“Hàn Võ Kì! Cái đồ vương bát đản nhà anh! Đừng chạy! Tôi muốn làm thịt anh! Anh đứng lại cho tôi!”

Hả? Cô nhịn không được ngẩng đầu, lần này cô thấy một cao dao bay ra, lưỡi dao sáng lóa bay trong không khí, khiến cô chói hết cả mắt. Lúc cô nghĩ nó sẽ thẳng tắp mà cắm lên cửa sổ của khu nhà đối diện thì nó đột nhiên vòng chín mươi độ trong không trung, sau đó leng keng rơi trên đường.

“Muốn đi thì cậu đi đi.” A Lãng nói.

Cô há hốc mồm, thấy A Lãng nói với Phượng Lực Cương nhưng lại liếc mắt nhìn Đồ Ưng một cái, đồng thời đánh ra một cây bài.

Đồ Ưng điều chỉnh tai nghe, giả vờ không nhìn thấy cái liếc mắt kia. Cô phát hiện hắn khoanh tay dựa vào tường, thoạt nhìn giống như đang nghe nhạc, nhưng tầm mắt lại nhìn chằm chằm không trung.

Con dao vừa rồi không phải là — Ý niệm này vừa mới hiện lên thì cô đã nghe thấy Phượng Lực Cương cười gượng hai tiếng, “Hắc hắc, tôi còn muốn sống đó.” Phượng Lực Cương lại nói với Đồ Cần ở bên cạnh: “Đồ Cần, chị ấy là chị gái cậu? Hay cậu đi đi.”

“Tôi mới không đi.” Đồ Cần giương mắt mỉm cười, thản nhiên nói thẳng: “Tôi mà có lên đấy cũng chỉ làm bao cát thôi.”

“Thiệt hay giả?” A Nam kinh ngạc giương mắt, buồn cười hỏi: “Chị ấy lợi hại thế hả?’

Trên lầu lại truyền đến tiếng bang bang, thỉnh thoảng còn truyền đến tiếng người nào đó khóc thảm thiết, xem như gián tiếp trả lời câu hỏi của hắn.

“Chính là lợi hại như vậy đó.” Đồ Cần đánh ra một lá bài khác, mở miệng trả lời. Huống hồ hắn hoài nghi Võ ca cần người khác giúp đỡ, đây là khoảng thời gian ở chung hiếm hoi của anh ấy và Lam tỷ.

“Oa oa.” A Nam buồn cười ngửa đầu nhìn thoáng qua: “Thật là thảm.”

“Đúng là rất thảm, mũi Đồ Ưng là bị chị ấy đánh gãy đó.” A Lãng buồn cười nói. A Nam cùng Khả Phỉ nhịn không được nhìn về phía Đồ Ưng, hắn cũng gật đầu, xác nhận chuyện này.

Cho nên, bọn họ ngồi xổm ở chỗ này là để tị nạn hả?

“Trên lầu,” Cô bất an kéo kéo góc áo A Chấn, vụиɠ ŧяộʍ hỏi: “Là chị gái anh hả?”

“Ừ.”

“Sao chị ấy lại đánh Võ ca?”

“Trên cơ bản là do anh ấy đáng bị đánh.”

“Hả?”

“Anh ấy khiến Lam tỷ mất việc.”

“À.” Cô gật đầu, sau đó lại kỳ quái hỏi: “Sao anh ấy lại muốn chị gái anh mất việc?”

“Cái này tôi biết.” A Nam hắc hắc cười không ngừng: “Bởi vì yêu, là yêu.” Hắn chưa dứt lời thì cửa sổ trên lầu đã bị vỡ, một cái đèn bàn bay ra.

“A.” Cô sợ hãi kêu lên, nhưng A Chân đã lại nhanh tay kéo cô vào lòng, lấy sách che mảnh vỡ thủy tinh cho cô.

Mấy người kia thì đương nhiên là đã lẩn nhanh như trạch, chờ mọi thứ ổn định thì bọn họ lại ngồi xuống tiếp tục đánh bài. Cô thì dại ra chẳng hiểu gì hết.

“Võ ca muốn Lam tỷ đến công ty làm việc nhưng Lam tỷ không muốn.” A Chấn giải thích.

Nghe một tiếng hét thảm nữa vang lên, cô lập tức lại co rúm, lo lắng hỏi: “Võ ca không sao chứ?”

“Hẳn là không sao.” Hắn bày ra một bộ không việc gì, chỉ rũ sách để thủy tinh rơi xuống.

Lúc này cô mới phát hiện ra vì sao bọn họ đều dựa vào tường, bởi vì như thế thì có vẻ sẽ dễ tránh đạn lạc nhất.

Cô vẫn còn kinh hồn chưa định thì lại phát hiện ra trên lầu yên ắng, vì thế nhịn không được ngẩng đầu nhìn hỏi: “Hả? A Chấn, không nghe thấy tiếng gì nữa.”

“Ừ, tôi thấy rồi.” Hắn lật sách, tựa người vào cửa, không để ý nói.

Cô ngẩng đầu nhìn nửa ngày nhưng chẳng nhìn thấy gì cả. Bởi vì lo lắng nên cô theo phản xạ muốn đi tới cửa, nhưng lại bị kéo lại.

“Cô muốn đi đâu?”

“Đi lên nhìn xem sao, nói không chừng lại xảy ra chuyện ngoài ý muốn gì đó –”

“Không cần, không có chuyện ngoài ý muốn gì hết.” Hắn đánh gãy lời cô: “Cô cầm cái gì trên tay vậy?”

“A!” Bị hắn hỏi cô mới nhớ tới tin tức tốt ngày hôm nay, vì thế cô lập tức vứt tình hình chiến đấu trên lầu ra sau đầu, vội vàng cầm tờ giấy trong tay đưa cho hắn xem, còn vui vẻ cười nói: “A Chấn, anh xem, tôi lấy được bằng tốt nghiệp rồi! Tôi đã tốt nghiệp! Tốt nghiệp –”

“Hả? Tốt nghiệp? Lễ tốt nghiệp của em là hôm nay hả?” Nghe lời cô nói, Phượng Lực Cương vặn người sang bên hỏi: “Tiểu Phì, sao em không nói với bọn anh, bọn anh có thể đến đó cùng em để xem buổi lễ mà.

“Không cần, không cần, cũng không phải đại sự gì.” Cô đỏ mặt, thẹn thùng khoát tay. Cô thiếu chút nữa là không tốt nghiệp được, may mà lần thi cuối cùng có kết quả tốt. Dưới sự chỉ dạy của A Chấn, rốt cuộc cô cũng đạt được yêu cầu của lão sư, kéo điểm của năm học này lên. Nhưng trước hôm nay cô rất sợ lão sư không cho cô bằng tốt nghiệp. Dù sao thì hai lần thi trước cô cũng làm quá tệ cho nên cô hoàn toàn không dám nói với người khác. Thẳng đến khi lấy được bằng tốt nghiệp, cô mới nhẹ nhàng thở ra, dọc cả đường đi cô đều cười toe toét, hoả tốc chạy vội trở về.

“Xem lễ? Tôi nghĩ cậu đi tán gái thì đúng hơn.” A Lãng nghe thấy Phượng Lực Cương nói thì nhịn không được mỉa mai.

“Chậc, cái gì mà tán gái chứ, đấy là thưởng thức, thưởng thức biết không? Tôi đâu có hứng thú với đám tiểu quỷ đâu.”

“Để anh xem bằng tốt nghiệp của Tiểu Phì nào.” A Nam cũng nhích đến gần, muốn chen vào xem bằng tốt nghiệp, “Oa, thật là lợi hại, vậy về sau em là nhân viên chính thức rồi.”

“Đúng vậy, đúng vậy.” Cô vui vẻ gật đầu, vươn tay làm hình chữ v, cười nói: “Ngày mai là em có thể làm toàn thời gian rồi!”

A Nam giơ ngón cái rồi cười tuyên bố: “Được, nếu thế thì hôm nay nghỉ một ngày, chúng ta đi đến nhà hàng ăn no để chúc mừng đi!”

Nghe thấy ăn thì cả đám người đều đứng thẳng, đi về phía trước.

“Hả? Nhưng Võ ca không sao chứ?” Khả Phỉ bất an quay đầu nhìn xung quanh, nhưng tất cả mọi người đã đi về phía trước, ngay cả Đồ Ưng vốn ít lời cũng đi theo, cô để ý thấy hắn và Đồ Cần phân nhau nhặt súng và dao rơi trên mặt đất.

Phượng Lực Cương lại khoanh tay nói: “Không sao, đừng để ý đến anh ấy, đi thôi đi thôi, anh đói chết rồi, dù sao hiện tại cũng không thể đi vào đâu.”

“Vì sao không thể?” Khả Phỉ hỏi.

Hắn quay đầu, vẻ mặt cười như trộm: “Hắc hắc, chờ em đủ 20 tuổi anh sẽ nói cho em.”

Má ơi, hắn cười thực là tà ác. Khả Phỉ nhịn không được lui hai bước, trốn đến phía sau A Chấn, vội vàng xua tay nói: “Không cần, không cần, em không muốn biết, anh không cần nói với em đâu.”

“Mẹ nó, Lực Cương, cậu đúng là đồ chó chỉ biết sủa bậy!”

“Ha! Cậu mới là miệng chó không mọc được ngà voi ấy!”

A Lãng cười mắng một tiếng, Phượng Lực Cương nhanh chóng cãi lại, hai người ngươi một lời, ta một câu cười đùa tranh cãi, rồi nhanh chóng đi lên dẫn đầu.

A nam cười rồi quay đầu nháy mắt với cô, lại chỉ vào hai người phía trước nói: “Em xem, cái này gọi là chó cắn chó một miệng đầy lông.”

Cô phì cười, nhưng vội bưng tay che miệng. Còn Đồ Cần cùng Đồ Ưng đi đằng trước thì không chút khách khí mà bật cười, ngay cả A Chấn cũng phì cười ra tiếng.

Một đám người cứ vậy cười nháo đi về phía trước. Cô vẫn lo lắng cho Võ ca nên thường quay đầu lại nhìn, nhưng vẫn không nhìn ra cái gì. Cả khu nhà trọ yên tĩnh, không có người ló ra cầu cứu, cũng không còn đồ này nọ bay ra.

Lúc cô quay đầu lại thì thấy những người khác đã đi xa, chỉ có A Chấn dừng chân để chờ cô.

“Yên tâm đi, không có việc gì đâu, Lam tỷ sẽ biết chừng mực.”

“Ừ.” Cô có chút ngượng ngùng vì thế chạy nhanh hơn.

Hắn đem tấm bằng tốt nghiệp vừa được truyền nhau trả lại cho cô, nói: “Chúc mừng cô đã tốt nghiệp.”

“Cám ơn.” Cô đón lấy nó, vui vẻ ngửa đầu nhìn hắn, nở nụ cười sáng lạn nhất: “May có anh giúp tôi phụ đạo.”

Khó lắm cô mới thấy biểu tình ngượng ngùng trên mặt hắn, hắn nghiêng mặt sang một bên, chỉ nói: “Không có gì.”

Cô cắn môi cười khẽ, bước nhanh theo bên cạnh hắn, đi được vài bước rồi mới nghĩ tới một chuyện, “A Chấn, anh đã chọn học đai học nào chưa?”

“Tôi không định học tiếp.”

“Hả? Anh không học tiếp hả?!” Cô khϊếp sợ dừng bước, trong đầu là một mảnh hỗn loạn, vì thế cô vội hỏi: “Nhưng mà…… Nhưng mà…… Anh rất thông minh ….. Làm sao có thể không học tiếp chứ?”

Ngốc như cô thì không học nữa là bình thường. Cô có thể tốt nghiệp cấp ba đã phải cười trộm rồi, nhưng hắn đâu giống cô. Thành tích của hắn cực tốt, xuất ngoại cũng được, người như hắn sao có thể không học tiếp lên đại học chứ?

“Thông minh không có nghĩa là nhất định phải học lên, tôi ở trong công ty cũng học được này nọ.” Hắn đút tay vào túi, cũng dừng bước nghiêng đầu nhìn cô nói: “Huống hồ tôi còn có việc quan trọng hơn phải làm.”

“Chuyện gì?” Cô theo phản xạ hỏi lại. Hắn bình tĩnh nhìn cô, tạm dừng vài giây.

Gió nóng thổi qua tóc hắn, ánh mặt trời ngày hè rạng rỡ chiếu lên mặt hắn khiến biểu tình trên đó đều lộ rõ.

Đột nhiên cô cam giác được hắn muốn nói cái gì đó, nhưng cuối cùng hắn lại rời tầm mắt, chỉ nhếch miệng nói: “Như là tham gia quân ngũ.”

Đó không phải lời ban đầu hắn muốn nói, cô chắc chắn. Nhưng đáp án này thật sự vẫn khiến cô ngây người một chút.

“Tham gia quân ngũ? Tôi nghĩ anh là người nước ngoài.”

“Lúc tôi được nhận nuôi thì có nhập quốc tịch, nếu không sao tôi có chứng minh thư chứ?”

“À đúng.” Cô gật gật đầu, lại đi về phía trước, nhưng được hai bước cô lại nghĩ, đây là lần đầu tiên hắn chủ động nói với cô việc hắn được nhận nuôi. Cô có chút ngây ngẩn mà nhìn hắn.

Qua một năm nay hắn ít nhất phải cao thêm hơn 10cm, hiện tại cô đứng chung với hắn thì cũng chỉ cao tới bả vai hắn.

Tôi có việc quan trọng hơn phải làm – Nhìn mặt hắn, cô nhớ tới lời hắn nói, lại nhịn không được muốn hỏi rõ ràng sao hắn không học tiếp mà lại chạy đi tham gia quân ngũ. Nhưng cô biết đây không phải chuyện của mình, nên đành cố nén tò mò trong lòng.

“Cho nên, anh sẽ nhập ngũ sao?”

“Ừ, Võ ca đã giúp tôi làm thủ tục.” Hắn không có thời gian chậm rãi chờ, cho nên Võ ca dùng một chút quan hệ để hắn chen ngang, đương nhiên vào bộ đội rồi tì chuyện hắn phải làm cũng sẽ đặc thù.

Trong lòng cô chấn động, hỏi lại: “Khi nào thì anh đi?”

“Ngày kia.”

Ngày kia hắn đã đi thế mà bây giờ mới nói với cô hả? Sắc mặt Khả Phỉ trắng xanh, đứng ở một chỗ, trong một giây cô hoàn toàn không thể nghĩ. Sau đó đầu óc cô mới chuyển động, cô không phải người nào của hắn, vì thế hắn không cần thông báo với cô.

Chính mà — có điều — dù thế nào —

Cái gì thế nào? Dù thế nào thì cũng là đồng nghiệp mà? Nhưng đồng nghiệp thì sao? Tuy cùng sống dưới mái hiên nhưng với hắn mà nói thì kỳ thật cô cũng chỉ là một người ngoài mà thôi.

Cô cứng người, không hiểu sao không thể thở nổi. Hắn nói cho cô tin này thì cô đã phải cười trộm rồi.

Cô thở một hơi, nói cho bản thân mình điều đó nhưng vẫn không nhịn được mà đau lòng.

Khi hắn cũng dừng bước quay đầu thì cô phải cố lắm mới cười nổi, “Ngày kia ư, thật nhanh.”

Cô ôm chặt lấy bằng tốt nghiệp của mình, há miệng, hí mắt cười nhìn hắn nói: “Vậy, chúc anh thuận buồm xuôi gió — a, A Nam ca hình như đang gọi tôi, tôi phải đi trước, lát nữa gặp lại.”

Lấy ra một cái cớ sứt sẹo, cô nhìn cũng không dám nhìn hắn một cái, vội ôm bằng tốt nghiệp mà chạy trước.

Nhìn bóng dáng của cô, Đồ Chấn nắm chặt tay đút trong túi quần. Tuy chỉ ngắn ngủi một chớp mắt nhưng hắn vẫn thấy vết thương dưới nụ cười giả vờ kia.

Thiếu chút nữa hắn đã vươn tay giữ cô lại. Nhưng cho dù hắn làm thế thì cũng chẳng thay đổi được gì. Hắn không cần đi học đại học, hắn không cần bằng cấp, những kiến thức hắn muốn có thì A Nam đều có thể dạy. Vì thế hắn muốn mau chóng hoàn thành nghĩa vụ, sau đó trở về làm chuyện hắn muốn, không cần lo lắng gì nữa.

Đây là quyết định từ lâu của hắn, khi theo Võ ca đến đây hắn đã vạch sẵn rồi. Hắn đã sớm quyết định xong, giống như đời này hắn sẽ không quen bạn gái, không cưới vợ vậy.

Cơ thể này của hắn giống như một quả bom, tuy không hẹn giờ nhưng tùy thời đều có thể nổ. Có lẽ hôm nay, có lẽ ngày mai, không ai cam đoan được khi nào hắn sẽ xảy ra tình huống ngoài ý muốn.

Nếu không có kết quả thì cần gì phải chuốc phiền toái? Để làm gì chứ?

Hắn nói với chính mình là làm như vậy là đúng, Đinh Khả Phỉ là người bình thường. Cô chính là bị Võ ca lừa gạt vào công ty làm lao công giá rẻ, cô không biết gì hết, cũng không hiểu gì hết. Cô có thể thích hắn, chính là vì hai người sàn sàn tuổi nhau, thường xuyên ở chung một chỗ.

Còn hắn…… có quan tâm đến cô.

Trước khi hắn bị cảm, trước khi hắn tổn thương cô, trước khi Võ ca đánh hắn thì hắn hoàn toàn không ý thức được việc này.

Lúc đầu hắn cảm thấy cô thực là thứ phiền toái, vô dụng. Sau đó, hắn cảm thấy cô cũng không quá tệ, rồi hắn lại coi cô như một nữ đồng nghiệp vụng về.

Cô gái nhát gan lại kiên cường và ngu ngốc này luôn chú ý tới những thứ hắn cần, luôn ngây ngô đỏ mặt mà cười với hắn. Hắn biết cô thích mình, lúc đầu hắn nghĩ mình không cần chuyện này. Hắn vẫn cảm thấy điều đó không quan trọng, thẳng đến ngày đó cô khóc khiến hắn hoảng hốt……

Lúc đó hắn mới phát hiện ra không biết từ bao giờ mình đã để ý cô, chú ý đến cô, còn coi cô như một phần cuộc sống của mình.

Không biết từ lúc nào mà cô đã chiếm cứ tầm mắt của hắn một cách lặng lẽ. Hắn đã quen với việc vừa rời giường là thấy cô, ăn cơm cũng gặp, quen với việc cô ngẩn người ngạc nhiên, rồi cách ngày lại phải thay cô thu thập phiền toái lớn nhỏ. Hắn cũng quen với việc cô đỏ mặt với mình, ngây ngô cười với hắn, thậm chí quen với những lời cô lải nhải.

Hắn đã quen đến mức không phát hiện ra, cũng chưa kịp ngăn cản tình cảm của mình với cô.

Một khi ý thức được, lại bị buộc phải đối mặt thì toàn bộ tình huống lại càng không thể vãn hồi. Hắn càng để ý đến cô hơn, càng ngày càng…… Khó có thể khống chế……

Điều này là không thể.

Hắn không muốn kéo cô xuống nước, tình huống của hắn thực tệ hại. Hắn không biết vì sao Võ ca lại một hai phải lôi kéo một người thường như cô đến công ty nhưng hắn biết mình không nên để tình huống tồi tệ hơn nữa.

Chỉ cần hắn tham gia quân ngũ thì cô sẽ chậm rãi làm quen với nhiều người khác, lâu dần tình cảm của cô với hắn sẽ phai nhạt.

Cô mới 18 tuổi, cuộc đời mới chỉ bắt đầu. Hắn biết thế giới lớn thế nào, cô thì không. Nhưng cô ở Hồng Nhãn rồi thì sẽ chậm rãi làm quen với nhiều người hơn, chờ cô mở mang tầm mắt thì cô sẽ dời tầm mắt khỏi hắn.

Hắn chẳng qua chỉ là một tên tiểu quỷ tính tình không tốt, tùy hứng và chẳng giỏi giang gì. Đây là điều hắn hiểu rất rõ, không ai hiểu rõ hơn hắn.

Như vậy là tốt nhất, đối với cô và hắn đều tốt. Chờ hắn xuất ngũ trở về thì cô sẽ nhận ra những điều này và thực sự coi hắn như một người bạn.

Chỉ là bằng hữu.

Như vậy rất tốt, và cũng là hy vọng của hắn.

Biết rõ như thế nhưng hắn vẫn cảm thấy buồn bực.

Bây giờ là giữa trưa, ngày hè nóng nực khiến nhực đường có vẻ cũng đang sắp chảy ra.

Khi hắn nhấc chân, chậm rãi đi qua nhà hàng kia, hắn không biết đời này mình sẽ nhớ rõ cái ngày hè nóng nực này.

Còn có…… Cô……

***

Mặt trăng cong cong, chiếu ánh sáng dày đặc trên tường đá.

Ngồi bên bàn học đơn sơ, Khả Phỉ ngây ngốc nhìn ra ngoài cửa sổ, trong khe hở của những tòa nhà, ánh trăng sáng lóng lánh.

Cô khép nhật ký, tắt đèn bàn, vì muốn kiểm tra ruột bút nên mới không cẩn thận nhìn thấy ánh trăng bên ngoài, sau đó cô lại ngồi xuống đó.

Cô cứ ngồi cạnh bàn học, dựa sát vào cửa sổ sát đất mà nhìn ánh trăng sáng rỡ rồi ngẩn người.

Bởi vì nóng nên cô mở rộng cửa sổ. Xa xa, có tiếng xe cộ và tiếng người, thỉnh thoảng có tiếng tivi vang lên. Bây giờ là 12 giờ đêm, nhưng thành phố này vẫn tràn đầy hơi thở.

Kỳ thật cô đâu có tư cách để khổ sở, cô biết. Hắn chỉ coi cô là bằng hữu, hắn đã nói điều này nhiều lần rồi.

Cô không có vọng tưởng với hắn, thật sự là không có, điều duy nhất còn có thể hy vọng là làm bạn với hắn. Nhưng dù vậy thì cô vẫn cảm thấy khổ sở. Nếu hôm qua cô không hỏi thì có lẽ hắn cũng sẽ không nói với cô chuyện hắn sẽ đi, đợi đến ngày mai khi hắn đi rồi thì cô sẽ tự biết.

Nhưng cô cũng đâu phải người nào của hắn, hắn cũng chẳng có nghĩa vụ phải báo cáo với cô.

Sau khi khϊếp sợ qua đi thì trong lòng chỉ còn đau thương.

Cô thở dài một hơi.

Cho dù thế nào thì hắn cũng đã nói với cô. Cô chưa từng nghĩ ngoài việc học hắn sẽ có lựa chọn khác.

Tôi có việc quan trọng cần làm – Chuyện gì chứ?

Cô không nghĩ việc tham gia quân ngũ chính là “việc quan trọng” trong miệng hắn nhưng hắn không nói việc kia ra, còn cô chỉ là một “người bạn bình thường” nên không thể hỏi.

Bạn bè cũng tốt, không có gì không tốt cả. Cô thật hy vọng mình có thể thật lòng mà nghĩ như thế thì tốt rồi.

Tham gia quân ngũ hiện giờ là mất bao lâu? Hẳn là không dài đến 2-3 năm như trước kia, nhưng ít nhất cũng phải hơn một năm đúng không?

Cảm giác thực lâu. Cô quen hắn cũng chỉ tầm hơn một năm chứ mấy……

Quả nhiên thiên hạ không có bữa tiệc nào không tàn. Hơn một năm nay ở chung, từng khoảnh khắc hiện lên trong đầu cô — Chờ cô phát hiện ra thì đã đi xuống lầu, bắt đầu bận rộn.

***

Trên sàn nhà có một hộp cơm.

Đó là một hộp cơm ba tầng, bên ngoài có bọc túi. Cái túi kia được đặt ngay bên ngoài phòng hắn, khiến hắn thiếu chút nữa là đá vào nó, may mà hắn kịp thu chân lại.

Hắn nhìn nó một lúc lâu.

Hiện tại là 4 giờ 50 phút sáng, người trong công ty vẫn còn đang ngủ. Ngày hôm qua Đồ Cần có hỏi qua hắn có cần đưa ra nhà ga không nhưng hắn cự tuyệt.

Hắn mua vé chuyến xe lửa sớm nhất buổi sáng, sớm như thế thì không cần bắt người khác cũng dậy sớm cùng, tự hắn sẽ đi ra nhà ga.

Nhưng trước cửa phòng hắn có một hộp cơm. Hắn cúi người nhìn thấy bên trên có một mảnh giấy nhỏ, trên đó chỉ có một câu đơn giản: Nhớ phải ăn cơm – Khả Phỉ.

Hộp cơm còn nóng, giống như mới làm xong. Ngực hắn siết lại, giống như nóng lên.

Hắn trầm mặc nhìn tờ giấy kia, sau đó cất nó đi, cầm lấy hộp cơm, xuyên qua hành lang âm u mà đi lên lầu. Hắn dừng chân dưới lầu một, nghỉ chân ở đó.

Cả khu nhà đều im ắng, không có nửa tiếng động. Hắn nhịn không được quay đầu nhìn lên trên. Cầu thang uốn lượn không ngừng hướng lên trên, nhưng không hề có tiếng động nào. Trong một giây kia hắn đột nhiên rất muốn lên lầu, nhưng lại không biết mình muốn lên làm gì.

Cho nên hắn chẳng làm gì cả, chỉ quay đầu, mở cửa đi vào màn sương sớm buổi sáng.

Tiếng đóng cửa nhẹ nhàng vang lên, ở trong buổi sáng yên tĩnh quẩn quanh, truyền lên cầu thang uốn lượn, rơi vào tai cô gái đang đi chân trần ngồi ở cầu thang tầng ba.

Cô không thăm dò nhìn ra, cô không dám.

Không biết hắn có cầm hộp cơm không? Có lẽ hắn sẽ không cầm, sợ cầm rồi cô sẽ chờ mong, nên cố ý để nó lại. Có lẽ cô không nên để tờ giấy kia lại, như thế hắn sẽ nghĩ tới đó là của Đồ Cần hoặc Đồ Ưng làm.

Cô ngồi trên cầu thang, không yên mà nghĩ: Hắn có cầm không?

Hai tay cô xoắn lại, cuối cùng nhịn không được xoay người rón rén đi tới bên cửa sổ thang lầu, ngồi quỳ ở đó nhìn lén.

Trong ngõ nhỏ lúc sáng sớm, sắc trời còn chưa sáng rõ, đèn đường còn sáng, chỉ có một bóng người lẻ loi độc hành.

Hắn đội mũ lưỡi trai, mặc quần áo nhẹ nhàng, vác theo balô hành lý đơn giản, chuẩn bị rời khỏi con ngõ nhỏ, nhưng cô vẫn nhìn rõ trên tay hắn đúng là cái túi bọc hộp cơm cô để lại.

Ngực cô không hiểu sao hơi siết lại, và chua xót. Nhìn bóng dáng hắn hốc mắt cô tự dưng nóng lên. Trong mười tám năm cuộc đời của cô, hình như những người cô giấu ở trong lòng đều sẽ rời xa cô.

Dựa vào núi, núi đổ; dựa vào người thì người chạy, chỉ có dựa vào chính mình là tốt nhất – Câu ngạn ngữ này tự dưng nổi lên trong lòng cô.

Trong một giây kia cô biết, thời ngây ngô của cô đã chính thức đặt dấu chấm kết thúc.

Tuy hắn không nhìn thấy nhưng cô vẫn vụиɠ ŧяộʍ nâng tay, vẫy vẫy thân ảnh càng lúc càng xa kia, nhỏ giọng nói lời tạm biệt với hắn, “bye,bye……”