Mộng đẹp cuối cùng cũng phải tỉnh, nhưng sao lại khiến cô phải tỉnh mộng một cách đau đớn như thế chứ? Huống hồ, cô căn bản là không tỏ tình, vì sao lại ở trước mặt nhiều người như thế mà bị đá chứ? Vì sao vì sao vì sao? Ô ô ô……
Một đêm kia, Khả Phỉ khóc cả một đêm.
Buổi sáng tỉnh lại, cô phát hiện cổ họng mình khản, mặt mũi đỏ, nghẹt mũi, lúc ấy cô vừa đánh răng vừa nghĩ mình đêm qua khóc quá lâu nên mới như thế.
Mà khi trời tối cô vẫn cảm thấy choáng váng như cũ, sau đó cô mới phát hiện — Cô bị cảm, hình như lây của A Chấn.
Đinh Khả Phỉ thật sự không biết bản thân vì sao lại thảm hại đến thế. Rõ ràng cô không tỏ tình đã bị đá, người cả công ty đều nhìn thấy, sau đó cô bị lây bệnh cảm của cái tên vương bát đản đã nhục nhã mình, hơn nữa mọi người trong công ty cũng đều biết cô bị lây bệnh của ai.
Thảm hại hơn là, bởi vì cảm mạo phát sốt, cô phải nghỉ học mấy ngày, vì chẳng có chút sức lực nào mà đi học.
Thi giữa kỳ vừa rồi, thành tích của cô thực thảm hại, lạn đến nỗi lão sư nhìn bài thi thì chỉ có thể lắc đầu thở dài.
Cô còn có thể nói gì nữa? Đây chính là cuộc sống. Cuộc sống sẽ không bởi vì cô thất tình hoặc cảm mạo mà dừng lại, đương nhiên cũng không thể quay ngược lại để cô có thể chém đinh chặt sắt mà tuyên bố với mọi người là cô không thèm thích hắn, sau đó vãn hồi lại chút mặt mũi.
Ngày vẫn trôi qua.
Vì không để bị lưu ban, ngày sau đó cô đã rút kinh nghiệm xương máu, quyết tâm muốn đạt thành tích cao hơn trong kỳ thi tiếp theo. Buổi tối cô luôn dùng tốc độ nhanh nhất mà làm xong việc công ty, sau 10 giờ rưỡi, cô liền lên phòng, tắm rửa, học bài.
Nhưng cô có quá ít thời gian làm bài, công việc phải làm luôn quá nhiều, nhưng cũng may vì bận rộn nên lực chú ý bị dời đi, tuy mỗi lần gặp A Chấn cô đều có xúc động muốn chạy trốn.
Lớn từng này rồi, cô chưa từng mất mặt như thế này bao giờ. Cô rất muốn quang minh chính đại nói mình cũng không thích hắn, nhưng lại nói không nên lời. Cô rất rõ ràng rằng dù cô chưa từng tỏ tình, thậm chí không dám thừa nhận thì mọi người trong công ty hiển nhiên cũng đều biết cô thích A Chấn.
Lúc mới đầu, cô thật sự nghĩ mình sẽ không ở lại đây nổi. Tuy biểu tình của mọi người thực bình thường, nhưng cô biết bọn họ đều đồng tình với cô, ánh mắt thương hại luôn tràn ngập trong không khí, trầm trọng đến mức khiến cô sắp thở không nổi. Lúc đó cô thật sự chán ghét bản thân giỏi nhìn sắc mặt, nếu cô kém cỏi trong việc đó thì có phải tốt hơn không.
Nhưng dù vậy, mỗi ngày đến giờ cơm là A Chấn đều sẽ xuất hiện. Cô vừa thấy hắn thì cũng rất muốn chạy trốn, nhưng vì không để tình huống trở nên tồi tệ hơn, không muốn khiến không khí càng thêm quỷ dị nên mỗi lần cô đều dùng hết sức lực để bản thân đứng tại chỗ, tiếp tục làm việc cần làm, sau đó yên lặng hy vọng theo thời gian chuyện này sẽ phai nhạt đi.
Mỗi ngày trôi qua, cô thực cố gắng học bài, tận dụng thời gian mà thức đêm học bài, đến lần thứ hai đi thi cô tin tưởng rằng mình sẽ làm tốt.
Nhưng sự thật lại lần nữa hung hăng đánh nát lòng cô. Lúc cô hoàn hồn thì thấy vô cùng tức giận, ngồi ở chỗ của mình ngẩn người. Cô thậm chí không biết mình trở về thế nào.
Không, cô không tin, đây nhất định là mộng đúng không? Rõ ràng là cô đã rất cố gắng học bài, cô rõ ràng đều làm hết bài mà! Nói không chừng đây không phải bài thi của cô mà là của người khác thì sao? Nói không chừng lão sư nhầm, đem bài thi tráo đổi, trả cho cô bài thi của người khác thì sao?
Một tia hy vọng làm cho cô nhịn không được cúi đầu lần thứ một trăm linh tám, vụиɠ ŧяộʍ mở sách giáo khoa kiểm tra từng bài kiểm tra, nhưng không sai, mỗi bài đều có viết tên cô.
Tim cô đập mạnh và loạn nhịp nhìn bài thi trong tay, chỉ cảm thấy bi thương nảy lên trong lòng.
Khả Phỉ thở dài đem bài thi cất vào trong sách, ôm sách giáo khoa đi lên phòng bếp. Ít nhất cô cũng phải nấu bữa tối, sau đó xem lại mình đến tột cùng làm sai chỗ nào.
Ai biết được vì hoảng hốt nên lúc cô đi đường không chú ý, không phát hiện có người đang đi ra từ phòng bếp, vì thế cô lập tức đυ.ng phải người kia.
Tuy cô cũng không thấp bé, nhưng người trong Hồng Nhãn, tên nào tên nấy đều to như cái cột nhà, cô vừa đυ.ng phải tên kia thì đã bị văng ra, chật vật mà ngã, sách trong tay cũng văng ra ngoài.
Cô mới thở một hơi, còn chưa kịp kêu lên thì người bị cô đυ.ng phải đã lao đến đỡ cô.
“Thực xin lỗi — tôi –” Khả Phỉ hoảng sợ, ngẩng đầu chuẩn bị nói lời xin lỗi nhưng vừa mới nhìn thấy mặt người kia thì tim cô lại thiếu chút nữa ngừng đập.
A Chấn?!
Cô trừng măt thật lớn, khuôn mặt nhỏ nhắn hết trắng lại xanh, thất kinh mà há miệng, những lời muốn nói đều biến mất.
Hắn cúi đầu nhìn cô, trên mặt không có biểu tình gì, chỉ có mày hơi nhíu. Cô hoàn toàn quên mất mình muốn nói cái gì, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn.
Sau đó, hắn buông lỏng tay ra.
Cô lùi ba bước, biết rõ phải mở miệng giải thích nhưng lại không tìm được giọng nói. Thậm chí cô không biết mình phải nói cái gì, trong đầu cô là một mảnh trống rỗng, chỉ có thể trừng mắt nhìn hắn xoay người nhặt sách giáo khoa lên cho cô, còn có mấy bài thi kia, sau đó nhìn chằm chằm điểm số bên trên, không thể tin được mà nhướng mày —
Đợi chút! Bài thi của cô hả?!
Trong nháy mắt Khả Phỉ thanh tỉnh, mặt đỏ tai hồng xông đến đoạt lại bài thi, nhưng vẫn không kịp, hắn đã xem rõ, hơn nữa còn mở miệng muốn nói gì đó. Cô rất muốn lệnh cho hắn không được nói, nhưng căn bản không có thời gian, huống hồ tên này chắc chắn sẽ không nghe cô nói, quả nhiên trong một giây cô nghe hắn phun ra một câu.
“Cô là đồ ngốc hả?”
***
Hắn không phải cố ý.
Thật sự, thật sự không phải cố ý.
Nhưng lúc nhìn thấy bài thi bị sửa đỏ chi chít của côthì hắn thực sự quá mức kinh ngạc, điểm thi của cô khoa trương cực kỳ, hắn thật sự quá mức kinh ngạc. Bài thi tốt nhất cũng chỉ có năm mươi mấy, không có một bài nào đạt tiêu chuẩn.
Cô há to miệng, không thể tin nổi mà hít một ngụm, hai tay nắm chặt bài thi, hé ra khuôn mặt nhỏ vì tức giận mà đỏ bừng. Trong một giây ngắn ngủi hốc mắt cô có chút ướŧ áŧ, phấn môi khẽ run.
Trong nháy mắt kia hắn thật sự rất sợ cô khóc. Khủng hoảng nhét đầy trong lòng hắn.
Nhưng giây tiếp theo cô đã mở miệng phun ra một câu, “Cho dù đúng thế thì cũng chẳng phải việc của anh!”
Cô buồn bực đem sách giáo khoa đoạt về, đem đống bài thi tan nát kia cất vào rồi đi nhanh đến bên bệ bếp, đem chúng nó quẳng lên trên bàn, sau đó dùng sức mà chuẩn bị bữa tối.
Cô làm gì cũng dùng sức, khiến mọi thứ bang bang rung động, đem khó chịu phát tiết nhưng lại không khóc.
Hắn vụиɠ ŧяộʍ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Nhìn bóng dáng tức giận kia, A Chấn biết rõ mình hẳn là nên tránh đi, nhưng hắn lại cố ý kéo ghế trên bàn ăn ra, ngồi xuống.
Hắn để ý thấy lúc cô nghe được động tĩnh hắn kéo ghế ngồi xuống thì cả người cứng lại một chút. Nhưng cô không quay đầu, chỉ tạm dừng một giây, sau đó tiếp tục việc nấu cơm.
Sau ngày nào đó, cô không nói chuyện với hắn nữa. Cô vẫn tỏ ra bình thường, cũng vẫn mỉm cười với hắn, cái loại cười giả dối ấy. Cô vẫn giúp hắn thêm cơm, hoặc thừa dịp hắn không có ở nhà, hoặc bề bộn nhiều việc mà xuống phòng giúp hắn thu dọn, quét phòng, nhưng cô không hề nhìn mặt hắn nữa, không hề nhìn thẳng mắt hắn, cô thậm chí không chú ý thấy trên mặt hắn có thương tích.
Cô không hỏi một tiếng, trước kia hắn cũng từng luyện võ bị thương, cô luôn để ý hỏi han, nhưng lần này cô không hỏi một lời.
Hắn hoài nghi cô có biết không, vì thậm chí cô còn không thèm nhìn hắn.
Một thoáng vừa rồi chính là lần đầu tiên sau hai tháng cô nhìn thẳng vào hắn, đó là bởi vì cô không biết người kia là hắn!
Bề ngoài cô giống như không hề để ý tới hắn, nhưng hắn biết sâu bên trong cô chính là không muốn để ý đến hắn.
Hai tháng này cô vẫn duy trì biểu tình bên ngoài bình thường, nhưng cô chưa bao giờ cùng hắn ở riêng trong một phòng. Nếu không bắt buộc thì cô luôn cách hắn rất xa.
Nếu có người khác ở đó thì cô sẽ bắt buộc chính mình ở lại, cùng mọi người nói chuyện phiếm, nhưng nếu những người khác rời đi thì cô đột nhiên sẽ nghĩ ra nhiều lý do để rời đi: chưa rút quần áo khô, trên lầu chưa quét tước, có gì đó đã quên mua.
Đây vốn là hy vọng ban đầu của hắn, nhưng khi thật sự được như ý muốn thì hắn lại chỉ cảm thấy…… Thực khó chịu.
Hắn vẫn muốn giải thích với cô, nhưng hắn không biết nên mở miệng thế nào. Hắn vốn không am hiểu việc xin lỗi, từ nhỏ đã thế, mà người luôn giúp đỡ hắn là Mạc Sâm lại không ở đây, không có ai giúp hắn tìm bậc thang để đi xuống. Mà cho dù Mạc Sâm có ở đây thì hắn cũng sẽ không tìm ông hỗ trợ.
Huống hồ, cho dù hắn thật sự có biện pháp mở miệng, thì cô cũng chưa bao giờ cho hắn cơ hội. Mỗi khi thấy hắn đến gần cô sẽ giống như vừa rồi, vội vàng lui binh, giống như hắn là rắn độc mãnh thú vậy.
Động tác thái của cô càng ngày càng nhanh, càng ngày càng gấp.
Hắn mím môi, cơ hồ hoàn toàn xác định nhẫn nại của cô đã lên đến cực điểm, không đến vài giây cô nhất định sẽ nói có việc khác phải làm, nhanh chóng quay đầu chạy mất.
Ý niệm này mới vừa hiện lên thì cô đã dừng thái, xoay người đi ra phòng khách, thậm chí còn không thèm lấy cớ.
Mắt thấy cô sắp đi, hắn hắn không chút suy nghĩ, bật thốt lên một câu: “Cô thi thế này thì có tốt nghiệp được không?”
Một câu này quả nhiên giẫm trúng đuôi của cô khiến cô ngừng lại.
Vốn Khả Phỉ đang muốn đào tẩy, nhưng cô bỗng nhiên dừng lại, thẹn quá thành giận xoay người, tức giận mà nắm chặt tay, rít lên với hắn, “Đúng! Tôi là đồ ngốc, chính là đồ ngốc! Anh vừa lòng chưa? Sao anh lại chán ghét như thế chứ? Đâu phải ai cũng giống anh, đi thi, học bài đều đơn giản như ăn cơm uống nước. Mỗi người đều có sở trường riêng, cho dù tôi ngốc thì cũng không có nghĩa là anh có thể hết lần này tới lần khác nhục nhã tôi! Cho dù tôi có thế nào thì ít nhất cũng làm tốt công việc của mình, hơn nữa nếu không phải anh lây bệnh cảm mạo cho tôi thì tôi đâu có thi kém như thế?”
Chưa từng thấy cô nổi bão tức giận nên hắn sửng sốt một chút, nhưng vẫn không nhịn được chỉ ra, “Tôi tưởng chuyện cô bị cảm là chuyện hai tháng trước.”
“Hai, hai tháng trước thì sao?” Khả Phỉ chột dạ, khuôn mặt nhỏ nhắn càng đỏ hơn, lập tức lắp bắp, nhưng vẫn không nhịn được đổ lỗi lên đầu hắn: “Nói sao thì cái việc đi học này một khi gián đoạn thì rất khó bắt kịp! Đúng thế, dù sao cũng do anh hại!”
Nhìn cái tên quỷ chán ghét kia cô càng lúc càng tức, đem hết mọi oan ức trong lòng mà phun hết ra ngoài: “Tôi nói cho anh biết, loại người tự cho là đúng như anh không thể hiểu nổi, tôi mới — tôi mới –”
Cô tức giận đến đỏ mặt tía tai, lắp bắp hai lần, rốt cục mới có biện pháp đem câu khẩu thị tâm phi kia quang minh chính đại nói ra.
“Tôi mới không thích anh đâu!”
Những lời này hẳn là phải khiến hắn chặt vật, cũng khiến cô thở được một ngụm ác khí.
Cũng không biết vì sao câu này vừa nói ra lại leng keng quanh quẩn ở trong không khí, nghe có chút dọa người.
Lớn từng này rồi cô chưa từng hung hăng mắng người bao giờ, một là vì cô không dám, cô không thích bầu không khí giương cung bạt kiếm, sợ người khác chán ghét mình, cho nên cô chưa từng to tiếng với người khác, cho đến bây giờ.
Cô không biết mở miệng đả thương người khác lại là như vậy…… Thực khủng bố.
Cảm giác giống như cô vừa giơ tay đánh hắn. Tuy rằng hắn thoạt nhìn giống như không có vấn đề gì, vẻ mặt không chút thay đổi, chỉ đờ đẫn nhìn cô nhưng cô xác định chắc chắn là hắn quả thật có bị ảnh hưởng.
Bởi vì hắn không hề động, trong một nháy mắt, hắn giống như nín thở, cả người biến thành pho tượng.
Ánh hoàng hôn chiếu qua cửa sổ, hắt bóng trên khuôn mặt tuấn mỹ của hắn.
Bầu không khí yên tĩnh đến dọa người khuếch tán rộng ra. Cô có thể thấy những hạt bụi li ti trong ánh nắng đang chậm rãi rơi xuống.
Không hiểu sao cô thấy chột dạ, áy náy cũng dâng lên trong lòng. Khả Phỉ xoay qua một bên, muốn chạy trối chết, ai ngờ còn chưa nâng chân thì chợt nghe thấy phía sau truyền đến một câu.
“Tôi có thể dạy cô.”
Cái gì? Khả Phỉ sửng sốt, quay đầu giương mắt, nghĩ mình nghe nhầm. Hắn vẫn không hề động, vẫn duy trì tư thế ban đầu, nhưng cô thấy rõ hắn mở miệng phun ra hai chữ, “Cuộc thi.”
Cô ngây ngốc trừng mắt nhìn hắn, có chút không phản ứng được.
“Sau khi cô tốt nghiệp mới có thể nhận toàn bộ lương.” Hắn nhìn cô, chậm rãi mở miệng, phân tích: “Nếu cô lưu ban một năm thì sẽ phải vừa học vừa làm một năm nữa, một tháng tiền lương ít hơn một vạn hai, một năm chính là mười bốn vạn bốn ngàn đồng.”
Cái gì? Nhiều như vậy hả? Đáng giận, cô thật sự chưa tính qua. Sắc mặt Khả Phỉ hơi trắng bệch, chỉ cảm thấy tim đau thắt.
“Cô có thể đem sách giáo khoa đến đây, tôi sẽ dạy cô học bài để thi được, giúp cô chỉ ra trọng điểm, sau đó giúp cô thuận lợi thi đỗ tốt nghiệp. Hoặc cô có thể ôm tự tôn của mình, học thêm một năm nữa, tổn thất hai mươi vạn.”
“Không phải mười bốn vạn bốn ngàn đồng sao?” Cô giật mình bật thốt lên.
“Còn có phí tổn cho một năm học lại, phí đi lại, hai mươi vạn đã là tính rẻ rồi. Đó là một khoản lớn, cho dù trừ tiền thuê nhà và tiền ăn cơm thì những chi tiêu vụn vặt khác đều tốn, nếu cô có thể khống chế tiêu hao ở mức ba mươi vạn đã là cười trộm rồi.”
Khả Phỉ khϊếp sợ trừng mắt nhìn hắn, chỉ cảm thấy choáng vàng.
Hắn lại mặt không thay đổi mà nhìn cô nói tiếp: “Nhưng nếu năm nay cô có thể tốt nghiệp thì tiền đó cô sẽ tiết kiệm được, ít nhất một năm cô cũng tiết kiệm được hai mươi vạn.”
Hai mươi vạn!
Năm nay tốt nghiệp thì một năm cô có thể tiết kiệm hai mươi vạn, hoặc là, sang năm tốt nghiệp, một năm cô sẽ tổn thất hai mươi vạn.
Đó là một lựa chọn vô cùng đơn giản.
Tuy cô không muốn đối mặt với hắn nhưng hai mươi vạn đó, bốn mươi vạn chênh lệch, hơn nữa sau khi biến thành nhân viên toàn thời gian thì cô sẽ có thời gian của chính mình, có thể nhẹ nhõm hơn.
Mặt mũi thì đáng mấy đồng chứ? Cô có điên mới chọn học một năm nữa!
Cô thở sâu, xoay người trở lại bên bệ bếp, lấy sách giáo khoa, mặt dày đưa đến trước mặt hắn.
Tay hắn vẫn gác trên bàn, chỉ giương mắt, dùng đôi mắt đeo kính áp tròng mà nhìn cô. Trong một giây kia cô có cảm giác khủng bố, cảm thấy hắn sẽ há mồm cười ha ha, ngay trước mặt cười nhạo cô ngu xuẩn.
Xúc động muốn xoay người đào tẩu cực kỳ mãnh liệt khiến cô kinh hoảng đứng không nổi, nhưng sau đó hắn nâng tay lên đón lấy cuốn sách giáo khoa kia.
“Cô muốn bắt đầu từ đâu?” Hắn hỏi.
Cô cắn môi, nhưng không cách nào ngăn lại cảm giác thẹn thùng, có điều cô vẫn kiên trì phun ra hai chữ: “Bài thi.”
Hắn mở sách giáo khoa ra, lấy ra bài thi, nhìn thấy điểm số thê thảm trên đó, hắn cũng không nói mấy lời độc ác nữa mà chỉ cầm bút, bắt đầu sửa lại những chỗ sai.
“Tốt nhất là cô mau nấu cơm đi, sắp đến thời gian ăn tối rồi.” Hắn sửa xong bài thi thứ nhất thì mở miệng nhắc nhở cô.
Khả Phỉ cả kinh, vội vàng quay đầu đi làm bữa tối.
Nửa giờ sau, cô gọn gàng nấu xong bữa cơm, đem đồ ăn bày ra bàn, hắn cũng đồng thời sửa xong đống bài thi, đem chúng nó trả lại cho cô.
“Anh viết xong rồi sao?”
“Ừ.”
Khả Phỉ hoài nghi đón lấy, chỉ thấy hắn viết toàn bộ đáp án lên những chỗ sai của cô, mà cô cẩn thận giở sách ra đối chiếu thì thấy hắn viết đúng hết, ít nhất là với hai môn cô có đưa sách cho hắn. Cô đoán những môn còn lại cũng đúng hết cả thôi.
Cô học là học nghề, còn hắn học trung học, những vấn đề này với hắn hẳn là không thành vấn đề, từ toán học, tiếng Anh, kinh tế, quản lý, đến kế toán, thậm chí cả tiếng Trung hắn đều trả lời hết, toàn bộ không chần chờ, chỉ tốn đúng nửa giờ.
“Anh…… làm thế nào……” Cô không thể tin được nhìn hắn: “Tôi tưởng trung học không dạy kinh tế.”
“Đúng là không dạy.” Hắn cất bút vào hộp, thản nhiên nói: “Nhưng lần trước cô đem sách đặt ở bệ bếp, tôi đói bụng chờ ăn cơm, nhàn rỗi nên cầm lên đọc.”
Cái này…… Có còn thiên lý không hả giời? Cô học chết học sống, nhưng còn không bằng hắn tùy tiện giở vài tờ?
Trong phút chốc, Đinh Khả Phỉ thật không biết nên hận hắn thông minh hay oán mình ngày thường quá ngốc.
Cô còn chưa quyết định được thì Phượng Lực Cương đã xuất hiện ở phòng khách, Đồ Cần đi theo phía sau hắn.
“Tiểu Phì, em nấu xong cơm rồi hả? Anh đói quá!”