Chương 20

Sợ bị nhiều người biết thì càng thê thảm nên Khả Phỉ vừa thấy bọn họ thì lập tức cầm bài thi trong tay để lại trong sách, nhanh chóng thu hồi mọi thứ trên bệ bếp, còn giúp mọi người thêm cơm, vừa làm vừa nói: “Nấu xong rồi, có thể ăn rồi.”

A Chấn nhìn chằm chằm nàng, đôi mắt màu đồng căng thẳng, tối tăm.

“Hả? A Chấn, ăn cơm rồi sao không lấy đũa, còn cầm bút làm gì?”

Khả Phỉ có chút cả kinh, lo lắng A Chấn sẽ vạch trần cô nên nhanh chóng quay đầu lại nhưng chỉ thấy hắn ngừng động tác quay bút, nhìn Phượng Lực Cương một cái, không nói gì mà buông bút, cầm đũa lên.

Cô nhẹ nhàng thở ra, quay đầu tiếp tục làm cơm, nhưng vẫn không khỏi lo sợ.

Mọi người lục tục ngồi xuống, trên bàn cơm nhất thời náo nhiệt lên. Cô ngồi đối diện hắn, thường lén nhìn hắn một cái, nhưng hắn vẫn không nói thêm gì, chỉ ngẫu nhiên giương mắt nhìn cô. Mỗi một lần đối mặt với hắn là cô lại bị dọa đến nhảy dựng, sau đó nhanh chóng dời mắt.

Rất nhanh đồ ăn trên bàn đã bị ăn sạch, mấy nam nhân ăn uống no đủ xong liền chuồn đi nhanh như khi xuất hiện. Chỉ có Khả Phỉ ở lại thu thập bàn ăn, theo lẽ thường A Chấn vẫn là người cuối cùng ăn xong.

Qua hai tháng này cô luôn tìm cớ rời đi trước, chờ hắn ăn xong thì sẽ lên dọn dẹp.

A Chấn vốn tưởng hôm nay cô sẽ thay đổi chủ ý, vì có thể tốt nghiệp mà thay đổi chủ ý. Nhưng kết quả là cô vẫn ôm sách giáo khoa, đi qua hắn để ra ngoài.

Hắn vốn xác định cô muốn để hắn dạy nhưng hiện tại nữ nhân này hiển nhiên đã thay đổi chú ý. Nhìn chằm chằm bóng dáng đi xa của cô, hắn nắm chặt đũa, nhịn xuống xúc động gọi cô lại.

Cô đi rồi thì tầng hai chỉ còn lại một mình hắn. Cho tới bây giờ hắn cũng không biết nơi này lại trống trải đến thế. Hắn vẫn tiếp tục trầm mặc ăn cơm nhưng lại không nếm ra mùi vị gì.

Mười phút sau, hắn trở lại tầng hầm rồi ngồi trước máy tính. Nhìn đống ký hiệu của hệ thống bảo an đang chạy trên màn hình trước mặt thì hắn cũng lười không muốn gõ bàn phím, chỉ bày ra vẻ mặt tối tăm mà ngồi đó, sau một lúc lâu hắn vẫn nhịn không được nâng tay lên gõ nhanh hai nút.

Trên màn hình xuất hiện camera của văn phòng ở lầu một. Cô ngồi ở chỗ của mình, cúi đầu chuyên tâm làm việc, sách giáo khoa thì chất đống trên bàn, mấy bài thi bị kẹp trong sách cũng thò ra, nhưng cô không để ý đến tụi nó, nhìn cũng không thèm nhìn một cái.

Lúc trước bọn họ lắp máy quay trong khu nhà là để đảm bảo an toàn chứ không phải để hắn rình coi người khác. Nhưng gần đây hắn luôn nhịn không được mà rình coi một hai, đều là nhìn lén cô.

Lúc nào cũng thấy cô làm việc, giống con quay, cho đến giờ hắn chưa từng thấy cô nghỉ ngơi. Nữ nhân này đến cả ngày nghỉ cũng đều đang làm việc. Lúc trước khi cô chỉ có một mình thì bỗng nhiên cô sẽ ngây ngô cười giống như nghĩ tới cái gì đó buồn cười lắm nhưng từ sau ngày đó thì cô không còn ngây ngô cười nữa, chỉ lúc gặp người khác cô mới cười có lệ.

Sau khi làm việc một ngày, tan làm xong cô sẽ thức đêm học bài, hắn vốn tưởng rằng thành tích của cô hẳn không tồi, nhưng không nghĩ tới cô lại thi kém như thế.

Hắn biết rõ quầng thâm trên mắt cô càng ngày càng lớn, sắc mặt cũng càng ngày càng tái nhợt, mới qua hai tháng mà cô thậm chí còn gầy mấy kg.

Hắn không thích như vậy.

Tôi mới không thèm thích anh! – Cô căm tức mà tuyên bố, cô mới không quan tâm hắn có thích hay không thích mình.

A Chấn thở sâu, dựa lưng vào ghế, phiền chán nâng hai tay che mặt, nhưng lúc này mới nhận ra mình đã mang theo cái bút kia xuống dưới này.

Hắn trừng mắt nhìn cái bút trong tay, tức giận ném nó ra ngoài. Cái bút văng trúng tường, bắn ngược lại, lăn vào vòng rồi tới bên chân hắn.

Mẹ nó, hắn thật không biết mình đang làm cái gì! Vỗ vỗ mặt mình xong, A Chấn nhíu mày trừng mắt nhìn cái bút kia, nắm chặt tay.

Bỗng dưng, điện thoại kêu vang. Hắn không muốn nhận nhưng điện thoại đến thường là quan trọng vì thế hắn nhắm mắt lại, áp chế cảm xúc của mình, thở sâu, lại hít một ngụm, lúc này mới vươn tay nhấc ống nghe.

“Xin chào tôi là Đồ Chấn.”

“Cái kia…… Ách…… Là tôi……” Trong điện thoại truyền đến một giọng nói lắp bắp, nhát gan.

Hắn ngẩn ra, nắm chặt ống nghe, nhanh chóng ngẩng đầu nhìn màn hình. Cô gái trên đó đang cầm ống nghe, một tay khẩn trương vẽ loạn trên sổ ghi chép.

Không đợi hắn trả lời, cô đã cắn môi dưới nói: “Tôi là Khả Phỉ…… Tiểu Phì……”

“Ừ.” Hắn không biết nên nói cái gì, chỉ có thể đáp một tiếng.

“Cái kia……” Cô dừng động tác vẽ loạn, cắn môi do dự.

Hắn nhìn cô, bất giác nín thở.

Cô bưng kín điện thoại, lập tức lắc đầu nói thầm, sau đó lại thở dài cằn nhằn, còn cúi đầu đập đập xuống cái bàn. Chỉ ngắn ngủi vài giây mà cô bận rộn vô cùng, sau đó cô mới ngồi thẳng người, hít sâu vài hơi, cố lấy dũng khí kề ống nghe lên, một hơi nói ra lời muốn nói.

“Lát nữa tôi tan tầm, anh có thể dạy tôi học bài không?”

Hắn nhìn chằm chằm vào cô gái ngốc đang từ từ nhắm hai mắt, đỏ mặt, một bộ chờ đợi bị chém đầu trên màn hình, miệng bật thốt ra một chữ, “Được.”

Cô mở mắt ra, rõ ràng đang hoảng sợ.

“Thật sự?” Câu này vừa thốt ra thì cô đã sợ hắn đổi ý, vì thế cảnh giác thu hồi, nói: “Không phải, ý tôi là, tôi chờ anh lúc 11 giờ ở phòng bếp.”

Nói xong cô ba một cái cúp điện thoại luôn, sau đó nhanh chóng nâng hai tay bịt kín miệng, hai mắt nhìn chằm chằm điện thoại, giống như lo lắng nó sẽ đột nhiên nhảy dựng lên công kích mình vậy.

Hắn chậm rãi buông ống nghe, tay trái lại bịt miệng mũi, hai mắt nhìn chằm chằm vào cô, sau đó mới ý thức được lúc nãy khi mình đợi cô nói chuyện thì cũng không tự giác mà nín thở.

Một cỗ hơi nóng dâng lên khiến mặt mũi hắn đỏ ửng. Hắn vươn tay gõ bàn phím, cắt ngang hình ảnh, trở lại màn hình với đầy những ký hiệu kia, nhưng thẳng đến lúc này bộ dạng khẩn trương vô cùng của cô vẫn không ngừng hiện lên trong đầu hắn.

Hắn chỉ có thể hy vọng cô muốn hắn dạy mình học là vì cô nguyện ý bắt đầu tha thứ cho hắn.

***

Mười một giờ, A Chấn đúng giờ đến phòng bếp. Khả Phỉ đã ôm sách giáo khoa cùng bài thi, mặc áo phông rộng thùng thình mà chờ ở đó, thấy hắn đến cô nhẹ nhàng thở ra.

Để tiện giảng bài, hắn ngồi xuống bên cạnh cô. Lúc mới bắt đầu Khả Phỉ còn có chút xấu hổ, nhưng khi hắn bắt đầu giải thích những lỗi sai trên bài thi tiếng Anh của cô thì rất nhanh cô đã bị đống ngữ pháp này làm cho hoang mang, chỉ có thể vùi đầu ghi chép những thứ hắn giảng.

Hắn chưa từng nói cô ngốc thêm lần nào nữa, một lần cũng không. Mỗi ngày, đúng 11 giờ tối hắn sẽ đến phòng bếp dạy cô học một tiếng. Hắn bắt đầu giảng từ những vấn đề cốt lõi, giải thích từng cái một, dùng phương pháp đơn giản nhất để giảng bài.

Mà cô cũng chăm chú nghe hắn nói, có vấn đề gì sẽ hỏi ngay, mặc dù có khi nghe vài lần cô mới hiểu nhưng hắn chưa từng mất kiên nhẫn.

Có một ngày, khi hắn đang giúp cô gạch trọng điểm trong sách giáo khoa, cô vốn đang viết bài lại nhịn không được giả vờ há mồm, hỏi một câu đã để trong lòng mấy ngày nay, “Vì sao anh phải giúp tôi?”

“Tôi chỉ muốn xin lỗi.”

Nghe được câu này, Khả Phỉ ngây người một chút, không khỏi ngẩng đầu nhìn hắn. Hắn cúi đầu, tiếp tục thay cô gạch trọng điểm, thoạt nhìn giống như chưa từng nói gì, chỉ có khóe mắt hắn hơi giật giật, để lộ chút khẩn trương.

Cô nhìn hắn, hoài nghi mình nghe nhầm nên hỏi lại: “Tôi cũng chưa nghe thấy anh xin lỗi.”

Hắn chậm rãi ngước mắt, khó khăn mở miệng, “Tôi thực xin lỗi.”

Không nghĩ tới hắn thật sự sẽ xin lỗi, Khả Phỉ ngây ngốc nhìn hắn, sau đó khuôn mặt nhỏ nhắn không hiểu sao lại đỏ lên. Cô xấu hổ vội vàng cúi đầu, lẩm bẩm: “Quên đi, dù sao cũng trôi qua rồi.”

Đơn giản như vậy sao? A Chấn nhìn cô, vốn nghĩ muốn được cô tha thứ thì sẽ khó khăn chút, nhưng câu đầu tiên cô nói đã là tha thứ cho hắn. Hắn chần chờ một chút mới quay lại cuốn sách giáo khoa, tiếp tục giúp cô gạch trọng điểm.

Khả Phỉ vùi đầu vào viết viết, sau đó nghĩ lại thì có chút không cam lòng liền mở miệng lầm bầm: “Ngày đó chính là Phượng Lực Cương ở bên kia nói mò, anh chỉ cần không để ý tới anh ta là được…… Làm saoa anh lại tức giận như vậy……” Nói xong, cô nhịn không được còn muốn khẩu thị tâm phi cường điệu một chút: “Tôi mới không thích anh……”

A Chấn liếc cô một cái, nhưng cô đã ngậm miệng, giả bộ không có gì, nhưng hiển nhiên cũng không phải thật sự không có gì. Bộ dạng cô ngồi xổm ở thang lầu khóc lóc bỗng nhiên nổi lên trong lòng hắn. Chưa kịp nghĩ ngợi thì hắn đã mở miệng nói, “Tôi cũng không chán ghét cô.”

“Ừ.” Cô dừng động tác viết một chút, sau đó nhanh chóng tiếp tục. Hắn nhận ra câu trả lời của cô có chút khách khí, cô không tin lời hắn.

“Tôi chưa bao giờ tính toán kết giao bạn gái, mặc kệ là trước kia, hiện tại, hoặc về sau, tôi cũng sẽ không kết giao bạn gái.” Hắn có chút xấu hổ, nhưng không dừng lại mà vẫn giải thích: “Một câu này cũng không phải nhằm vào cô.”

Cô nắm bút, lại ngừng lại. Do dự một hồi lâu, Khả Phỉ cuối cùng vẫn hồ nghi ngẩng đầu, nhìn hắn hỏi: “Vì sao?”

“Có một chút nguyên nhân riêng.” Hắn nhìn cô mà nói, hoàn toàn không hề né tránh.

Khả Phỉ nhìn hắn, bỗng nhiên phát hiện người này đang nói thật, hắn thật sự không muốn kết giao bạn gái, trước kia không, hiện tại không, tương lai cũng sẽ không.

“Anh thích đàn ông hả?” Câu này thực không lễ phép nhưng cô không có cách nào nhịn được, chỉ buột miệng hỏi.

“Không phải.” Hắn nói.

Hắn không tức giận, ngay cả một chút cũng không hề cáu, cô cũng không nhìn thấy xấu hổ hoặc che giấu trên mặt hắn. Hắn chỉ tự giễu xả nhếch miệng, nhưng không nói gì nữa. Vậy rốt cuộc vì sao hắn không kết giao bạn gái chứu?

Cô vốn định truy vấn tiếp nhưng câu hỏi đã ra đến miệng rồi lại thấy tối tăm trong đáy mắt hắn, trong nháy mắt đó cô đột nhiên không muốn hỏi nữa.

Có một chút nguyên nhân riêng – Hắn nói như thế, mà nếu hắn đã không muốn nói thì cô cũng không nên miễn cưỡng hắn, nên để vấn đề trôi qua. Huống hồ, cô không muốn lại nghe thấy hắn cự tuyệt, cho dù là vì cái gì cũng không muốn. Vì thế cô ngậm mồm lại, đem mọi vấn đề đều áp xuống đáy lòng, chỉ phun ra một chữ, “À.”

Sau đó, cô cúi đầu bắt chính mình tiếp tục viết bài.

“Cô không cần nuôi hy vọng gì với tôi.”

Đó là một lời cảnh cáo không mang ác ý. Hắn vẫn nhìn cô, cô biết cũng cảm giác được tầm mắt hắn trên mặt mình. Khả Phỉ nắm chặt bút, cũng không ngẩng đầu lên trả lời, “Tôi sẽ không.” Cô nói một cách chắc chắn.

Dưới cái nhìn chăm chú của hắn, cô cẩn thận vùi đầu viết chữ, để bản thân chuyên tâm. Thật lâu sau cô mới thấy hắn tiếp tục động bút, viết lên giấy vang lên tiếng tất tốt.

Vài phút trôi qua, hắn lại cất giọng khàn khàn nói, “Chúng ta vẫn có thể làm bằng hữu.”

“Ừ.”

“Bằng hữu bình thường.”

“Được.”

Tiếng bút cọ lên giấy chưa từng ngừng lại, cứ thế hai người ngồi sóng vai bên nhau, đều tự cầm lấy bút của mình, làm việc của mình.

Nhưng chưa đến hai phút hắn lại mở miệng cường điệu, “Tôi không có ác ý.”

Cô thiếu chút nữa muốn ném cho hắn một cái xem thường, nhưng cuối cùng chỉ gật đầu đáp, “Tôi biết.”

Nói thật, cô thật sự hiểu, may mà tối hôm đó bị đả kích rồi cô cũng xóa sạch mọi mơ mộng hão huyền của mình, cho nên hôm nay khi nghe hắn nói những lời này thì cô đã có thể tâm bình khí hòa mà đối đáp, cũng không bị tổn thương quá nhiều.

Trên thực tế, những lời này của hắn ngược lại khiến cô cảm thấy tốt hơn nhiều, ít nhất hắn đã xin lỗi. Hai tháng này lòng cô vẫn luôn căng thẳng, lúc này đã buông lỏng không ít, cũng không còn khó chịu nữa. Cô sẽ coi hắn là bằng hữu, chỉ là bằng hữu bình thường, như thế cũng rất tốt, cô cũng có thể tiếp nhận.

Cô sẽ không hiểu nhầm hắn thích mình, không bao giờ hiểu nhầm nữa. Thật sự, cô tuyệt đối không thích bị coi là đồ háo sắc, hoặc đứa ngốc.

Cô vừa viết bài vừa trộm ngắm hắn. Mà hắn thì đang giúp cô gạch trọng điểm, nhưng không biết từ lúc nào hắn đã chuyển sang một quyển sách giáo khoa khác, sườn mặt anh tuấn vẫn đẹp đến không tả siết. Hắn đã không còn mím môi, lông mi thật dài rũ xuống, vẻ mặt thả lỏng.

Nhìn hắn trái tim cô lại siết lại một chút, vội vàng chuyển tầm mắt sang chỗ khác, nhìn chằm chằm sách bài tập của mình, viết một chút lại nhìn không được mở miệng nói nhỏ, “Ngày đó tôi không phải cố ý nói khiến anh khó coi đâu.” Một năm này hắn thực sự đã giúp cô rất nhiều, cô nói những lời đó cũng không quá công bằng với hắn.

“Ừ.”

“Anh không phải không thông cảm cho người khác, đa phần là không.”

“Ừ.”

“Tôi chỉ là quá giận mới nói thế.”

“Tôi biết.”

“Thực xin lỗi.”

“Không sao.”

“Cám ơn anh đã giúp tôi học bổ túc.”

“Không cần khách khí.”

Giọng nói của hắn vẫn luôn bình tĩnh. Cô hy vọng giọng của mình cũng được bình tĩnh như thế.

Khả Phỉ lại vụиɠ ŧяộʍ ngắm hắn một cái, thấy hắn vẫn duy trì tư thế cũ, chỉ có khóe miệng là nhếch lên một chút. Nhưng chỉ chút thay đổi này lại khiến cả người hắn lập tức trở nên…… Thật đáng yêu.

Trái tim cô không hiểu sao lại đập nhanh hơn nhiều. Má ơi, người này thật sự siêu nguy hiểm. Cô nhanh chóng kéo tầm mắt lại, chỉ cảm thấy cả mặt nóng lên.

Không được thích hắn, không thể thích hắn, tuyệt đối cấm tiệt! Sắc tức là không, không tức là sắc, vạn vật đều là ảo giác, đều là ảnh ảnh mà thôi.

Vì để ngừa vạn nhất, tối nay phải chép một trăm lần, như thế cô mới không thể quên. Cô sống chết cắn môi, cuối cùng vẫn không ngăn được nỗi vui mừng vì làm lành với hắn dâng lên trên khóe miệng.